Chương 18

Cậu cũng muốn tiếp thu bài giảng lắm chứ nhưng mà thật sự không có cách nào để tập trung được, thầy cô giảng bài nhiệt huyết rồi gọi cậu trả lời câu hỏi.

Tâm tư bất định, cậu trả lời không được như mong đợi, vậy nên càng làm cho cậu lúng túng, đi học giống như tra tấn.

Lúc ấy cậu còn chưa trải qua chuyện gì, người thiếu niên thích sĩ diện, da mặt mỏng, vì thế cảm thấy mất thể diện, thời gian dài sinh ra hậm hực trong lòng.

Cậu cũng ngại nói với người trong nhà lại càng không dám nói với chị gái, tiếng anh của cậu chính là do chị gái cậu bổ túc, quá mất thể diện cho chị gái rồi.

Chỉ có Tần Cố an ủi cậu, có điều trúc mã nhà cậu học tiếng anh còn tệ hơn cả cậu.

Trúc mã cậu trâu bò ở chỗ, không biết học như thế nào nhưng thành tích vẫn luôn rất tốt, môn ngữ văn có thể dùng văn thơ cổ để viết, thành tích môn toán, hóa học và vật lý cũng rất cao, chỉ là anh làm đề thường không viết quá trình chi tiết nên hay bị trừ điểm.

Môn sinh cậu học cũng ở dạng bình thường, không xuất sắc nhưng cũng không gây trở ngại, chỉ có Anh ngữ kia, thật là không cíu nổi.

Cũng may Tần Cố không gặp phải cô tiếng Anh của cậu, Tần Cố lớn hơn cậu một tuổi, học trên một lớp vậy nên ngay lập tức phải thi đại học.

Kết quả học kỳ cuối cùng trước kỳ thi đại học, anh còn được mời đi tập võ hai tháng, vậy mà trường học có thể tán thành.

Chẳng qua Tần Cố chính là xin nghỉ bệnh, năm nào anh cũng xin, trường học có lẽ sợ anh té xỉu ở ngay phòng thi nên đồng ý.

Lại nói tiếp sau lần thi hàng tháng đó, thành tích tiếng Anh của Nguyễn Bắc ngày càng kém.

Học không vào, học xong liền quên đặc biệt làm cho người ta bực bội, cậu bỏ ra rất nhiều thời gian cho Tiếng Anh , còn ảnh hưởng tới các chương trình học khác.

Thành tích thi bị hạ xuống, thầy cô tìm cậu nói chuyện, giáo viên tiếng Anh còn dùng ánh mắt “Tự em đắm chìm trong trụy lạc”nhìn cậu, áp lục trong lòng Nguyễn Bắc càng lớn.

Tuần hoàn ác tính, trạng thái của cậu ở đoạn thời gian kia đặc biệt kém, may mắn Tần Cố phát hiện đúng lúc.

Có rất nhiều lời trong lòng Nguyễn đều không giấu giếm anh, Tần Cố nghe xong liền khuyên nhủ cậu, thật sự học mệt thì kệ môn tiếng Anh đi, học môn học khác.

Anh lấy ví dụ của chính mình, tiếng Anh cũng từ dưới lên nhưng tổng thành tích vẫn vượt qua phần lớn bạn học.

Còn về giáo viên tiếng Anh, cậu không cần quá để ý cái nhìn của cô ấy, không nên bị ngôn luận của cô ấy ảnh hưởng tới tâm thái, ổn định thành tích môn khác rồi suy sét bổ trợ tiếng Anh sau.

Nguyễn Bắc nghe theo lời anh, đối lập với học tiếng Anh, học các môn khác thật sự rất thoải mái.

Bản thân cậu nắm chắc kiến thức hổng cũng không nhiều, rất nhanh đã bù lại, sau đó thành tích các môn học khác đều tăng trở lại, thậm chí còn tiến bộ hơn lúc trước.

Thành tích tiếng Anh cũng cao thêm một xíu nhưng không thể so với các môn học khác, không đạt tiêu chuẩn là bình thường.

Từ đây giáo viên Tiếng Anh coi cậu như cái đinh trong mắt, điểm các môn học khác đều sao, tại sao chỉ có Tiếng Anh là kém, cậu chính là có ý kiến với tôi.

Nguyễn Bắc có trúc mã nhà mình luôn luôn an ủi, bị phê bình liền về xả hết với Tần Cố, Tần Cố lấy đổ ăn ngon ra cho cậu, tâm trạng cậu lại tốt lên.

Nguyễn Bắc ở trung học là người học tiếng Anh kém nhưng Nguyễn Bắc sau trọng sinh không phải!