Chương 21-1

Nếu cậu hẹn Nhiễm Ngọc Sinh ra những chỗ đông người, cha mẹ và người thân của những đứa trẻ khác có thể bị tổn thương.

Sau khi Nguyễn Bắc cân nhắc một lúc, cậu vẫn chọn công viên nhỏ.

Cậu quen thuộc nơi này, điều này khiến cậu có chút yên tâm, nơi đó ít người, cậu không cần lo lắng làm tổn thương đến người khác.

Sau khi thỏa thuận với Nhiễm Ngọc Sinh, cậu tạm gác chuyện này sang bên và đi học.

Không phải Nguyễn Bắc kiêu ngạo hay không còn sợ hãi nữa, mà là trải qua kiếp trước khiến Nguyễn Bắc hiểu được một điều, lo lắng mù quáng không giải quyết được bất kỳ phiền toái gì.

Khi gặp vấn đề khó khăn, hãy tìm cách giải quyết nếu có thể, nếu không giải quyết được thì đừng trói buộc mình vào đó, cuộc sống không chỉ trao cho cậu một vấn đề một lúc.

Vấn đề trước mắt của Nhiễm Ngọc Sinh, quyền quyết định không nằm trong tay cậu nên cậu quyết định tập trung vào việc học trước.

Thành thật mà nói, sau ngần ấy năm, trí nhớ của Nguyễn Bắc về lớp học cũ của cậu có chút mơ hồ.

May mắn thay, cậu nhớ mình có một người bạn học cách nhà không xa, khi còn đi học, họ thường gặp nhau ở trạm xe buýt, không thân thiện nhưng có thể nói chuyện cùng nhau.

Để không bỏ lỡ người bạn cùng lớp này, Nguyễn Bắc đã dậy sớm, quả nhiên ở trạm xe buýt cậu đợi được một chàng trai trẻ với mái tóc bồng bềnh và bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình.

“Đổng Dương Dương, chào buổi sáng!” Nguyễn Bắc mỉm cười chào bạn học cũ.

Đổng Dương Dương là một chàng trai trẻ có chiều cao trung bình, vẻ ngoài không quá nổi bật, thành tích học tập cũng trung bình.

Nguyễn Bắc có thể nhận ra cậu ấy trong nháy mắt vì họ gặp lại nhau sau nhiều năm, người bạn cùng lớp bất ngờ đi học y tá và trở thành nam y tá hiếm có, làm việc trong bệnh viện nơi mà mẹ cậu đang điều trị.

“Nguyễn Bắc?!” Đổng Dương Dương kinh ngạc chớp mắt một cái, ngay sau đó cậu ấy lập tức đi đến chỗ Nguyễn Bắc, bình thản nói: “Cậu hết bệnh rồi à.”

Nguyễn Bắc gật gật đầu: “Đúng rồi, tớ đã vắng học rất nhiều buổi, không dám ở nhà nữa.”

“Tớ muốn ở nhà thêm vài ngày nữa.”

Đổng Dương Dương cau mày phàn nàn: “Cậu không biết lớp trưởng biếи ŧɦái cỡ nào đâu, cậu ta đếm ngược kì thi đại học và treo nó cạnh bảng đen, ngày ngày nhìn những con số giảm dần, khiến trái tim ta gần như bị nghiền nát, chúng ta chỉ mới học năm hai trung học thôi!”

Những vấn đề phàn nàn với các giảng viên, đã quá xa vời với Nguyễn Bắc, đột nhiên lại bị kéo vào tham gia, có cảm giác bồi hồi khá phức tạp.

“Cũng không xa lắm, không bao lâu nữa chúng ta sẽ thi vào đại học, sau đó chúng ta sẽ học năm cuối trung học.”

Nguyễn Bắc thản nhiên trả lời, lấy ra hai cái bánh bao cậu đặc biệt mang tới: “Mình lấy từ nhà đấy, cậu muốn ăn không?”

“Muốn muốn muốn!”

Đổng Dương Dương vui vẻ nhận lấy, sáng sớm dậy muộn, cũng không có thời gian ăn sáng, dự định sẽ mua đồ ăn ở cổng trường.

Bánh bao vẫn còn nóng nhưng không còn bỏng nữa, Đổng Dương Dương sau khi cắn hai miếng, vừa ăn vừa dơ ngón tay cái lên khen ngợi: “ Ba cậu nấu rất ngon, ba tớ mà làm, thật sự lợn không cũng muốn ăn, ông ấy đưa cho tớ, thật hư người.”

Nguyễn Bắc cười phát ra tiếng, tại sao trước đây cậu không nhận ra bạn học cũ của mình còn khá vui tính.

Ăn ké ngại ngùng, Đổng Dương Dương đã cố gắng hết sức kể cho Nguyễn Bắc nghe về tình hình của trường khi đang trên xe buýt .