Chương 5

Nguyễn Bắc liền ở trên tay ba, một hơi ăn hết nửa bát đậu đỏ nghiền, da trắng như sứ lộ ra ửng đỏ, nhìn sắc mặt cũng tốt hơn vài phần.

Trong lòng Nguyễn Lập Thành yên tâm hơn chút, con trai nhỏ không lâu trước đây bệnh nặng một hồi, hôn mê bất tỉnh mấy ngày liền, thời điểm nửa tỉnh nửa mê còn khóc lóc gọi tên bọn họ, nước mắt như vô tận, thật giống như ở trong giấc mơ chịu phải khổ sở lớn.

Đừng nói vợ ông là nữ nhi, đến cả một đại nam nhân như Nguyễn Lập Thành đều đau lòng đến mức không nhịn được chảy nước mắt.

Sau đó khó khăn lắm mới hạ sốt được, lúc tỉnh lại người có chút ngốc lăng, ôm bọn họ khóc, khóc xong rồi lại cười, lúc tốt lên thì giống như cái đuôi nhỏ dính người.

“Con đợi ở đây một lát, lúc nào mưa tạnh thì chạy nhanh trở về đọc sách, đã thiếu nhiều kiến thức vậy rồi.”

Nghĩ đến con trai nhỏ vừa khỏi ốm, Nguyễn Lập Thành lại nói thêm câu: “Không muốn đọc sách thì làm việc khác cũng được, nếu không thì ba mua cho con máy chơi game? Mệt mỏi hãy nghỉ ngơi, kiến thức thiếu thì tìm thời gian bù lại sau.”

Nguyễn Bắc dở khóc dở cười, có gia trưởng nào sẽ mua máy chơi game cho con cái đã học cấp ba? Cũng chỉ có nhà bọn họ.

Nếu là ở Lục gia…

Nghĩ đến Lục gia, tươi cười trên mặt Nguyễn Bắc ảm đạm đi.

Nếu ở Lục gia, sẽ không có ai quản cậu có bị ốm hay không.

Cậu ở Lục gia mấy năm, số lần bị ốm không ít, do thể chất của bản thân cậu càng nhiều hơn là nhân tố bên ngoài.

Nhưng mặc kệ ốm nặng hay ốm nhẹ, những người gọi là thân nhân của cậu ở Lục gia đó, không một ai giống như ba mẹ chị gái cậu sẽ chăm sóc cậu ngày đêm, thậm chí còn không biết cậu đã bị ốm.

Lục gia ở Cẩm Thành có tiếng là nhà giàu có tiền, lúc trước làm buôn bán vật liệu xây dựng đến thời cha ruột Lục Minh Hải của cậu lại làm buôn bán bất động sản, lập tức đem sản nghiệp Lục gia mở rộng hơn vài lần.

Người ta như vậy vốn dĩ không liên quan gì đến gia đình bọn họ, buồn cười chính là cậu là đứa trẻ của Lục gia.

Trong TV chiếu mấy cái tình tiết ôm sai, li miêu đổi Thái Tử, cậu còn có thể xem vui vẻ nhưng khi sự tình này rơi trên người cậu, cái loại tư vị này cũng chỉ có chính cậu mới hiểu được.

Một bên là cha mẹ nuôi dưỡng cậu, một bên là cha mẹ ruột, nếu nói không có gì mong đợi với cha mẹ ruột thì là giả, có đứa trẻ nào không muốn được cha mẹ yêu thương để ý?

Nếu hiện tại người Lục gia xuất hiện, khả năng Nguyễn Bắc sẽ rối rắm làm cách nào để hòa hợp mối quan hệ giữa hai gia đình, nhưng ở đời trước cha mẹ ruột cậu xuất hiện ở khoảnh khắc cậu tuyệt vọng nhất, dễ như trở bàn tay giải quyết phiền toái lớn của cậu và Nguyễn gia. Vì thế những chuyện xảy ra tiếp theo liền không phải do Nguyễn Bắc làm chủ.

“Ngẩn người làm gì thế!”

Nguyễn Lập Thành vỗ nhẹ cậu: “Có phải còn chưa hết ốm không? Sao tinh thần con cứ hoảng hốt, ngày mai đi bệnh viện kiểm tra một chút.”

“Không sao ạ, con đã tốt lên rồi, chỉ là muốn ăn mì thịt bò, ba làm cho con một bát đi.”

Nguyễn Lập Thành vừa nghe, lập tức không nói hai lời đi nấu mì cho cậu, Nguyễn Bắc nhìn bóng dáng bận rộn của ba, hốc mắt nóng lên.

Cậu trọng sinh tới, quá rõ ràng sau này sẽ phát sinh cái gì.

Mùa đông năm nay sẽ có một thực khách ăn xong ở cửa hàng bọn họ, vừa về đến nhà liền chết bất đắc kỳ tử, người nhà của người đó lập tức đánh tới cửa muốn ba đền mạng.

Có điều nguyên vật liệu nấu ăn của nhà bọn họ không nói là tốt nhất nhưng đều là sản phẩm đủ tươi mới, ngày thường người nhà bọn họ đều ăn ở trong cửa hàng, sao có thể có vấn đề?Chỉ là người đã chết, cảnh sát bên kia còn chưa có kết quả, người nhà kia đã rối rắm kéo theo thân thích bạn bè tới phá tiệm, không biết ai xô đẩy làm ba cậu ngã xuống, cái chảo sắt cứ như vậy đập vào mặt ba cậu.

Ba cậu được đưa vào bệnh viện cấp cứu, lúc ấy cậu và chị gái còn đang ở trường học, mẹ ở trên xe cứu thương cùng ba, trên đường đi một chiếc xe tải mất khống chế dẫn tới tai nạn giao thông liên hoàn.

Ba còn chưa tới bệnh viện đã mất, mẹ bị thương nặng, sau đấy mạng được cứu về rồi nhưng lại trở thành người thực vật.

Gia đình cậu lập tức suy sụp.

Chị gái còn chưa tốt nghiệp đại học mà cậu đang học cấp ba, phí mai táng ba và phí chữa bệnh cho mẹ, còn có phí sinh hoạt và học phí của chị, thêm cả số tiền nhà kia làm loạn mấy ngày mấy tháng muốn bồi thường.

Cửa hàng trong nhà không chống đỡ nổi, chị gái bán cửa hàng đi, tận lực mượn một ít tiền từ thân thích nhưng vẫn như muối bỏ biển.

Không có kinh tế ổn định đưa ra, phí chữa bệnh cho mẹ còn là hố to không ngừng đòi ăn, Nguyễn Bắc đến nay vẫn nhớ rõ bản thân ngay lúc đó hỏng mất và tuyệt vọng như thế nào.

Người Lục gia chính là dưới tình huống này tìm đến.