Chương 8

Ba mẹ có thể sẽ luyến tiếc Lục Tiểu Bạch, hai người con trai đều để lại bọn họ sẽ rất vui lòng, nhưng nếu như nhất định bọn họ phải chọn một trong hai, Nguyễn Bắc da mặt dày cảm thấy phần thắng nghiêng về phía mình nhiều hơn.

Kỳ thật khó nhất ở chỗ, cậu và ba mẹ đối mặt với người Lục gia không có quyền gì lên tiếng.

Thời điểm Lục gia tìm tới, cậu còn nửa năm nữa là mười tám tuổi, chưa thành niên nên rất nhiều chuyện không thể tự mình làm chủ được, đặc biệt kia vẫn là cha me ruột của cậu.

Có điều cũng may một đời này cậu không cần khom lưng cúi đầu duỗi tay xin “Phí nuôi dưỡng” của Lục gia, nếu như cậu kiên trì, Lục Tư Bạch cũng kiên trì, có lẽ sự tình sẽ hướng theo phương hướng phát triển mà cậu hy vọng.

Hai chuyện này đều cách còn xa, có thể tính toán sớm nhưng cũng không cần một mực quan tâm.

Có hai cái kế hoạch dài hạn mà cậu muốn hiện tại liền bắt đầu thực hiện.

Thứ nhất là học tập.

Cậu không phải thuộc loại người rất am hiểu học tập, từ nhỏ đến lớn dựa vào cố gắng của mình, thành tích cũng không tệ lắm, trung học phấn đấu một phen, thi cử cái thì một quyển cũng không thành vấn đề.

Nhưng mà ở kiếp trước tại thời khắc quan trọng lớp mười hai, liên tiếp gặp phải đả kích, đầu tiên là trong nhà xảy ra chuyện, sau đó là bị mang về Lục gia.

Lục Minh Hải ghét bỏ cậu lúc trước học trường không tốt, cho cậu chuyển tới trường trung học tư nhân mà Lục Tư Bạch theo học, cái trường học kia ban quốc tế chuẩn bị xuất ngoại còn nhiều hơn ban bình thường, vả lại chương trình học còn khác xa một trời một vực ở trường học trước của cậu.

Đột nhiên môi trường thay đổi, hơn nữa những chuyện xảy ra trong nhà và mẹ bệnh tật đè nặng trong lòng cậu, thành tích Nguyễn Bắc xuống dốc không phanh.

Trước khi thi đại học cậu bị người đẩy mạnh ngâm mình trong bể bơi thời gian dài, lại bệnh nặng một trận, sau đó ngay cả khoa chính quy cũng chưa đạt được.

Lục Minh Hải ngại cậu làm xấu mặt, muốn đưa cậu xuất ngoại, trước tiên học khoa dự bị đại học sau đó lại xin học trường nước ngoài.

Nguyễn Bắc sống chết không chịu đi, chị gái một mình chăm sóc mẹ thật sự vất vả, nếu không phải bác cả bác hai bọn họ giúp đỡ, đã sớm không chịu đựng nổi nữa.

Cuối cùng Lục Minh Hải dùng quan hệ Lục gia, đem hắn nhét vào một trường xếp hạng ở cuối, học được tiếng Hán chuyên nghiệp không liên quan gì đến xí nghiệp Lục gia.

Nguyễn Bắc biết ông ta phòng bị mình, cậu vốn cũng không nghĩ tới gia sản Lục gia.

Cậu còn rất thích bộ môn này nên nghiêm túc tóc, nhưng cái này thật không dễ dàng, cậu thiếu tiền.

Dùng đến tiền Lục gia, cậu vĩnh viễn là người không đứng thẳng eo được trước mặt Lục gia, bọn họ khinh bỉ nhục nhã cậu, cậu chỉ có thể chịu đựng, ai bảo cậu dùng tiền người ta đây?

Hoặc có thể nói kia là cha mẹ ruột cậu, nên nuôi sống cậu.

Nhưng lại lần lượt bất công coi thường bên trong, Nguyễn Bắc đã sớm không xem bọn họ như người thân của chính mình, nếu đã không phải thân nhân, vậy nên phân rõ ràng.

Thời điểm nghèo nhất, trên người Nguyễn Bắc giữ thẻ ngân hàng Lục gia cấp, trong thẻ có bao nhiêu tiền cậu không biết, một trăm vạn luôn luôn có.

Tất cả tiền caaun kiếm được đều đưa vào bệnh viện, cậu đi dọn gạch vài ngày, cuối ngày nhận tiền lương công trường dùng để mua một chút cơm trưa.

Cậu biết loại hành vi này của chính mình trong mắt người khác thật sự ngu ngốc, khi còn nhỏ mẹ nói, Tiểu Bắc tính cách quá mềm dễ bị ức hϊếp.

Ba không đồng ý, nói cậu là cái đầu gân xanh bướng bỉnh, nhìn thì mềm mại nhưng là đứa cố chấp, ăn mềm không ăn cứng.

Đúng thật như vậy, cha mẹ ruột và anh trai khinh thường cậu chèn ép cậu phòng bị cậu, cậu liền cứng cổ không chịu cúi đầu lấy lòng bọn họ.

Bị người ức hϊếp, cậu nói cho Lục Minh Hải, Lục Minh Hải bảo cậu ít gây chuyện, về sau cậu không có đi tìm cha mẹ và lấy cớ không có cha mẹ để tìm.

Nghĩ đến những chuyện trong quá khứ kia, tâm trạng Nguyễn Bắc chợt xuống dốc, nhưng mà tưởng tượng những sự tình kia sẽ không phát sinh nữa, cậu lại cảm thấy mình có khả năng.