Chương 5.3

"Ưʍ... Ọe..." Cái đẩy này càng sâu hơn, Chu Phỉ nôn càng hút sâu hơn, mắt bị cắm đỏ đến chảy nước mắt.

Thấy nữ nhân rất nhanh đã thích ứng với độ sâu này, Thẩm Nguyệt Lãng đỉnh eo tại trong miệng nàng co rút cắm lên.

"Ha... Sướиɠ quá... Thật sự là quá sướиɠ... Ha... A..." Thẩm Nguyệt Lãng ôm đầu đong đưa thân thể, càng ngày càng đắm chìm trong du͙© vọиɠ làm cho người si mê, côn ŧᏂịŧ rút ra lại từng chút từng chút đi vào sâu hơn, cổ họng vốn chỉ có thể nuốt vào nửa thân thịt cổ họng dần dần nuốt vào nhiều hơn.

"Ư...không... Ô ô...”

Không để ý tới lời cầu xin tha thứ của nữ nhân, sau khi đưa đẩy trên trăm cái, Thẩm Nguyệt Lãng đem toàn bộ côn ŧᏂịŧ cắm vào, cổ họng co rút kịch hạn, nam nhân bị sự chặt chẽ này hút lấy hít ngược một ngụm khí lạnh.

“Cái miệng này của ngươi thật sự là thiên phú dị bẩm!" Thẩm Nguyệt Lãng vừa vui mừng vừa say mê.

Chu Phỉ dùng sức vỗ mông Thẩm Nguyệt Lãng, trong cổ họng phát ra tiếng "Ah ah" cùng "Phốc phốc", chiếc cổ xinh đẹp vì tiếp nhận chiều dài không thể chấp nhận được kia mà bị buộc phải duỗi thẳng, Thẩm Nguyệt Lãng có thể sờ được chỗ phình ra bất thường ở cổ nữ nhân.

Đôi môi đỏ mọng quấn quanh dươиɠ ѵậŧ, mái tóc đen dày che khuất nửa khuôn mặt của Chu Phỉ, Thẩm Nguyệt Lãng thở hổn hển, hưng phấn ấn gáy nàng vào háng mình, cuối cùng khi Chu Phỉ sắp ngạt thở đến nơi Thẩm Nguyệt Lãng mới rút gậy thịt ra, chất nhầy từ cổ họng kéo ra sợi bạc nhỏ xuống sàn nhà.

"Khụ khụ khụ khụ!" Chu Phỉ ho khan kịch liệt, bàn tay đang ôm hông Thẩm Nguyệt Lãng cũng buông xuống.

Thẩm Nguyệt Lãng vui vẻ thở ra, nhưng dường như nhớ ra điều gì đó, sờ sờ mặt Chu Phỉ, không vui hỏi: "Ngươi sẽ không phải khẩu giao rất nhiều lần, cho nên mới thuần thục như vậy chứ?"

Dươиɠ ѵậŧ của hắn thô dài, nữ nhân có thể nuốt hết trong lần đầu tiên chỉ có một mình Chu Phỉ, thiên phú dị bẩm này e rằng cần phải có kinh nghiệm mới có thể làm được như thế.

Chu Phỉ không nói, chỉ là tiếng ho khan nhỏ đi một chút.

Thẩm Nguyệt Lãng tức giận, nhéo mặt nàng nâng lên: "Không cần trả lời, cái miệng xinh đẹp như vậy, cho dù là ai cũng không có khả năng buông tha. Công phu của lang quân ngươi như thế nào? Có thể cắm hết vào miệng ngươi sao? Cắm vào nơi này, nơi này, hay là nơi này?”

Ngón tay nóng rực khoa tay múa chân chỉ vào cổ họng Chu Phỉ.

Đôi môi anh đào của Chu Phỉ đỏ bừng, nàng nhướng mi, vừa quyến rũ vừa tà ác nói: "Ngươi không bằng chàng ấy."

Thẩm Nguyệt Lãng chỉ cảm thấy một đạo nhiệt cầu xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, hai mắt trợn to đến choáng váng, lửa giận thiêu đốt càng ngày càng mạnh, không bằng chàng ấy?

Hắn đường đường là Trấn phủ sứ của Cẩm Y Vệ, ma đầu luyện binh trong trại huấn luyện người người đều sợ, không nói đến công phu, chính là hai lạng thịt dưới háng cũng nặng hơn người khác, một thư sinh chốn thâm sơn cùng cốc cũng xứng so với mình?

Thẩm Nguyệt Lãng giận quá hóa cười, nắm tóc Chu Phỉ, nặng nề đem gậy thịt đặt lên môi nàng: "Tao hóa, vậy xem ta rốt cuộc có giỏi hơn y không.”