Chương 16: Tiểu sư đệ 2

Cơ Thấu trước khi chết là tu sĩ Kim Đan, cốt linh xác thật không lớn, cũng chẳng qua 40 tuổi, dùng bùa chú nhập đạo, xem như là thiên tài trong giới bùa chú.

Thân thể của nàng chết sớm, sau khi sống lại, dung mạo lùi lại lúc mười mấy tuổi không nói, ngay cả tu vi đều lùi về Luyện Khí sơ kỳ.

Thế nhưng may mắn chỉ là thoạt nhìn tu vi lùi lại, thân thể của nàng vẫn là cường độ của tu sĩ Kim Đan, đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng có thể khiêng cỗ quan tài đập chết đọa yêu.

Trừ cái này ra, thì các chức năng khác nhau của cơ thể nàng càng thêm ưu việt.

Ví dụ như ngũ giác càng trở nên nhanh nhạy, thân thể cường tráng hơn, ngay cả sự nhanh nhẹn và sức mạnh cũng tăng lên, nếu không hiểu rõ còn tưởng rằng nàng là thể tu.

Cơ Thấu gặp qua thể tu ở các tông môn khác, biết được tình huống của các thể tu đó, giống hệt với nàng bây giờ.

Đột nhiên Cơ Thấu cúi đầu, dùng quyết lưỡi dao gió xẹt qua cánh tay.

Lưỡi dao gió khó khăn lắm mới để lại một dấu vết nhợt nhạt trên cánh tay trắng muốt kia, không cắt đứt tay.

Nàng nhìn nhìn, đưa tay đến trước miệng, hai hàm răng trắng tinh cắn thật mạnh, phương pháp tự mình làm bị thương mình này, rốt cuộc khiến da bị rách, lộ ra một miệng vết thương.

Cơ Thấu nhìn vết thương, miệng vết thương không chảy máu, thời gian giống như ngừng lại, hơn nữa vết thương này lấy một loại tốc độ cực nhanh khép lại.

Nếu có người nhìn thấy, chắc chắn hoài nghi thân thể của nàng khác với người bình thường.

Cơ Thấu lập tức hiểu rõ, ngày sau nàng không thể bị thương ở trước mặt người khác, khiến người khác nhìn thấy cơ thể của nàng khác thường, nếu không cơ thể con rối kỳ lạ này chắc chắn bị người khác biết được, không biết sẽ đưa tới phiền toái gì.

Thế gian này, chưa bao giờ có con rối có thể tự mình sinh ra ý thức.

Cho dù là những con rối do Khôi Lỗi Sư [1] cao minh luyện chế, cho dù dùng vật liệu sang quý hiếm có như thế nào, trực tiếp lấy thân thể của tu sĩ sau khi chết luyện chế thành con rối, chưa bao giờ nghe nói qua những con rối đó có thể tự sinh ra ý thức.

[1] người tạo ra và điều khiển con rối

Nếu thật có thể như thế, thì hững tu sĩ bất hạnh ngã xuống chẳng phải là có thể dùng thân thể con rối sống lại?

Cho dù đã không phải người, nhưng có thể tồn tại đều tốt hơn so với chết đi.

Trong lúc nhất thời Cơ Thấu cũng nghĩ không thông, xem như mình là con rối tự sinh ra ý thức, hay là sau khi tiểu sư đệ luyện chế nàng thành con rối, ngưng tụ thần hồn tán loạn của nàng lại một lần nữa, khiến nàng có thể dùng cơ thể con rối mà sống lại?

Tiểu sư đệ không ở đây, nghi hoặc của nàng không thể nào giải thích.

Tiếp theo Cơ Thấu lại nghĩ tới, tuy rằng tiểu sư đệ là kiếm tu, nhưng từ nhỏ hắn đã cảm thấy hứng thú với tất cả các môn học linh tinh khác.

Những kiến thức linh tinh đó các tu sĩ đều cho rằng là bàng môn tà đạo, đặc biệt là làm một kiếm tu trời sinh kiếm cốt, trên dưới tông môn đều nhất trí cho rằng, tiểu sư đệ hẳn là đi con đường kiếm tu, tu hành những phương pháp khác đều là lãng phí thiên phú của hắn.

Đáng tiếc nhìn tiểu sư đệ tuy rằng ngoan ngoãn, lại rất bướng bỉnh, muốn làm cái gì thì nhất định phải làm cho bằng được, dù không ngủ được cũng muốn làm.

Cuối cùng ngay cả sư tôn cũng không có biện pháp, chỉ có thể để hắn mỗi ngày sau khi làm xong nhiệm vụ tập kiếm, cho hắn một canh giờ để hắn tung hoành.

Tàng Thư các của Quan Vân Tông có một tầng chuyên môn để các loại sách linh tinh, từ nhỏ tiểu sư đệ đã có hứng thú với những quyển sách linh tinh đó, cũng không biết hắn đã từng xem qua những gì.

Nghĩ đến đây Cơ Thấu không nhịn được thở dài một tiếng.

Có thể chết mà sống lại, một lần nữa trở lại thế giới tu tiên này, kỳ thật nàng cực kỳ vui sướиɠ.

Khi sắp chết nàng cũng vô cùng không cam lòng, hoài niệm những người ở thế giới này, lưu luyến sư tôn, các sư huynh và sư tỷ của nàng, căn bản là không có cách nào chịu chết một cách thong dong.

Chính là nàng không nghĩ tới, mình sẽ thức tỉnh ở một thế giới xa lạ này.

Nơi này tên là Thanh Lan Giới ở đại lục Linh Cấp, giữa Linh Cấp và Tinh Cấp không chỉ khoảng cách xa nhau, mà còn cách một không gian xa xôi.

Cũng không biết phát sinh chuyện gì, vì sao nàng lại đến đại lục Linh Cấp.

Còn có, tiểu sư đệ của nàng đâu?

Cơ Thấu còn nhớ khi ý thức của nàng thức tỉnh trong chốc lát, tuy rằng lúc ấy mơ mơ màng màng, những vẫn nghe rõ tiếng của tiểu sư đệ.

“Tiểu sư tỷ, ta luyện tỷ thành con rối có được không?”

Đúng là những lời này, khiến nàng có thể rõ ràng mình sẽ dùng thân thể con rối sống lại, sẽ xuất hiện ở trong địa cung của Nghiệp Hỏa Sơn ở Thanh Lan Giới, đều có liên quan đến tiểu sư đệ.

Nhưng mà từ khi nàng thức tỉnh đến bây giờ, vẫn luôn không nhìn thấy tiểu sư đệ.

Tiểu sư đệ có việc phải rời đi, hay là xảy ra chuyện gì nên không thể tới tìm nàng?

Cơ Thấu vô cùng sầu lo.

Cơ Thấu một đêm không ngủ.

Hừng đông hôm sau, Yến Đồng Quy tới gõ cửa, sau khi thấy Cơ Thấu ra mở cửa, hắn cười nói: “Tiền bối, ta muốn đi bán lông vũ của những yêu thú đó, thuận tiện mua vài thứ, ngài có muốn đi cùng ta không?”

Sắc mặt của hắn vẫn còn tái nhợt, hiển nhiên vết thương chưa chuyển biến tốt lên, thế nhưng tinh thần ngược lại không tệ.

Vừa lúc Cơ Thấu muốn hiểu biết nơi được gọi là Thanh Lan Giới này, nhàn nhạt đồng ý.

Hai người cùng nhau ra cửa.

Khi đi qua sân nhỏ, thấy Từ thúc ngồi ở chỗ kia đang làm việc, bên cạnh đặt mấy cái hộp trúc tinh xảo được bện bằng tre.

Trúc vàng là một loại linh trúc có tốc độ sinh trưởng rất nhanh, tu sũ thích dùng nó để chế tạo rất nhiều đồ vật, nhà tre, gia cụ, hoặc đan trúc linh thành những món đồ tinh xảo.

Tuy rằng Từ thúc chỉ có một tay nhưng cũng không ảnh hưởng đến công việc của ông ấy, tốc độ bện chậm hơn nhưng lại chú ý đến mỹ quan nhiều hơn, mỗi cái hộp trúc đều vô cùng xinh đẹp, giống như một tác phẩm nghệ thuật, được rất nhiều nữ tu hoan nghênh.

“Từ thúc, chúng ta đi ra ngoài một lát.” Yến Đồng Quy nói với Từ thúc một tiếng.

Từ thúc nói: “Ngươi thuận tiện mang những hộp trúc trong phòng đưa cho Trân Bảo Các, nhớ rõ tìm quản sự Mạn, quản sự Mạn ra giá rất hợp lý.”

Yến Đồng Quy đáp một tiếng, đi vào phòng bỏ mười mấy hộp trúc vào túi trữ vật, cùng Cơ Thấu ra ngoài.