Chương 5: Khiêng quan tài đá đi

Địa cung tối tăm, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ xa của tu sĩ truyền đến.

“Tòa địa cung này mở ra từ ba ngày trước.”

Yến Đồng Quy cẩn thận nói, không dám nhìn vị ở bên cạnh quan tài kia, hai mắt hắn nhìn chằm chằm cửa lớn mở rộng phía trước. Bộ dáng sẵn sàng đón quân địch kia, cũng không biết là đề phòng thiếu nữ quỷ dị bên cạnh quan tài hay là đề phòng đọa yêu xuất hiện từ cửa lớn nữa.

“Khi địa cung xuất hiện, ta vừa lúc ở gần đó, liền cùng các tu sĩ khác vào tìm tòi. Không ngờ khi ta tiến vào, cửa vào đột nhiên đóng lại, vây khốn ta ở trong địa cung…. Ta cũng không biết địa cung này là di phủ của một vị cường giả, nào lưu lại, nó ẩn sâu dưới Nghiệp Hỏa Sơn, thời gian cũng không dưới ngàn năm…..”

Tu sĩ tiến vào không ít, có tầm trăm người, trừ bỏ vài tên Trúc Cơ, dư lại đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ.

Đáng tiếc chính là, bọn họ tiến vào ba ngày, thu hoạch cũng không nhiều.

Địa cung này nhìn như là bị phủ bụi hồi lâu, bảo tồn cực kỳ hoàn thiện, dường như bọn họ là nhóm tu sĩ đầu tiên tiến vào. Nhưng toàn bộ địa cung trống rỗng, cái loại trống vắng này không phải là do chủ nhân của địa cung không lưu lại bảo vật, mà giống như có người vào trước bọn hắn, cướp đoạt hết những bảo vật có giá trị trong địa cung đi rồi, cho nên đám bọn họ tiến vào sau mới không còn cái gì.

Không có thu hoạch gì thì thôi, nào biết địa cung này thế nhưng còn có đọa yêu.

Bởi vì có đọa yêu nên chuyến này uổng mạng không ít tu sĩ, đám tu sĩ vừa rồi xông vào thạch thất may mắn còn sống sót. Bất quá nghe tiếng bên ngoài kia, phỏng chừng sau khi bọn họ rời khỏi thạch thất, lại gặp được đọa yêu đi lại trong địa cung, tình trạng cũng không tốt hơn so với ở đây.

Yến Đồng Quynh liếc nhanh nhìn thoáng qua thiếu nữ bên quan tài kia.

Đèn tường lấp lánh, giống như ma trơi, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt như ngọc của thiếu nữ, làm tăng thêm vẻ tà mị của nàng.

Nàng giống như đang ngẩn người, lại giống như đang nhìn cái gì, cặp mắt trong suốt như nước kia đang nhìn hư không.

Kỳ thật Yến Đồng Quy lựa chọn lưu lại cũng không biết sẽ phát sinh chyện gì, bất quá có thể khẳng định, ít nhất sẽ sống lâu hơn một chút so với những người chạy đi.

Ít nhất thiếu nữ trước mắt này không có lộ ra bộ mặt hung thần dữ tợn, gϊếŧ chết hắn.

Trừ cái này ra, so với đọa yêu không cách nào giao tiếp, thiếu nữ này thoạt nhìn thần trí rõ ràng, hắn có thể giao tiếp được, cho nên vẫn có vài phần hy vọng sống sót.

Sau khi Yến Đồng Quy nói xong tình huống dưới địa cung, liền không dám nhiều lời, chắp tay đứng ở nơi đó, suy nghĩ miên man.

Sau một lúc lâu, giọng nói của thiếu nữ lại vang lên lần nữa: “Ngươi có biết Lệ Dẫn Nguy?”

“Cái gì?” Yến Đồng Quy có chút mê mang, cái này nghe giống như là một cái tên.

Cơ Thấu khẳng định suy đoán của hắn, đây xác thật là tên của một người.

Yến Đồng Quy: “Chưa từng nghe nói…. Không biết người này có quan hệ gì với tiền bối?” Hắn cẩn thận hỏi, trong lòng nghi hoặc.

Nếu vị này chính là lão quái vật ngàn năm trước, “Lệ Dẫn Nguy” này chẳng phải cũng là một lão quái vật.

Tiếp theo liền nghe được nàng sâu kín nói: “Hắn là tiểu sư đệ của ta.”

“…..”

Trong lòng Yến Đồng Quy chấn động mạnh.

Thì ra thiếu nữ quỷ dị bò ra từ quan tài này còn có một tiểu sư đệ? Chẳng lẽ nàng từng là đệ tử của một môn phái nào đó? Vậy vì sao nàng lại bị nhốt trong quan tài ở thạch thất này.

Nếu thật chỉ là một thiếu nữ yếu đuối thì thôi đi, nhưng một màn vừa nãy nàng dùng nắp quan tài có thể thoải mái đập chết một con đọa yêu Trúc Cơ hậu kỳ, khiến người quá mức chấn động, thì hắn không có cách nào đối đãi nàng như một người bình thường được.

Hơn nữa trông có vẻ một vật hung ác nguy hiểm.

Đủ loại nghi vấn lại lần nữa ập vào trong lòng, Yến Đồng Quy lại không dám hỏi nhiều.

Lòng hiếu kỳ sẽ gϊếŧ chết mèo, có rất nhiều thời điểm tu sĩ tốt nhất là khắc chế lòng hiếu kỳ của mình, đế tránh chết như nào cũng không biết. Đặc biệt là những lão quái vật lai lịch quỷ quyệt, sâu không lường được, tốt nhất không cần hỏi nhiều.

Lúc này Cơ Thấu ở trong mắt Yến Đồng Quy, chính là một lão quái vật sâu không lường được.

Không biết qua bao lâu, Cơ Thấu rốt cuộc động.

Chỉ thấy nàng xoay người đi về phía cỗ quan tài kia, ngón tay khẽ vuốt huyết phù không biết từ khi nào trở nên ảm đạm trên quan tài, sau đó đậy nắp quan tài lại, khiêng nó lên.

Yến Đồng Quy: “…… Tiền bối, ngài muốn làm gì vậy?”

Cơ Thấu liếc hắn một cái: “Rời khỏi địa cung! Như thế nào, ngươi không muốn rời đi?” Nàng kinh ngạc nhìn hắn, chẳng lẽ hắn còn muốn ở lại địa cung?

Yến Đồng Quy lắc đầu liên tục, thấy nàng khiêng quan tài ra ngoài một cách thoải mái, hắn do dự hỏi: “Tiền bối, ngài cứ khiêng nó như vậy sao?”

“Bằng không thì sao?” Cơ Thấu sâu kín hỏi lại.

Yến Đồng Quy và nàng bốn mắt nhìn nhau, cầu sống sót tràn đầy khiến hắn phi thường cơ trí: “Tiền bối, chỗ ta có túi trữ vật, có thể đưa ngài một cái….”

Tu sĩ có hai cách có thể cất giữ vật phẩm.

Một là thuật càn khôn trong tay áo.

Thế nhưng dung lượng của tay áo càn khôn có hạn, chỉ có thể tạm thời cất một ít đồ vật, tu vi nếu không đạt tới trình độ nhất định thì không nhất định có thể sử dụng thuật càn khôn trong tay áo.

Ở trong mắt Yến Đồng Quy, thiếu nữ xuất hiện từ trong quan tài này, hơi thở trên người vô cùng mong manh, rõ ràng tu vi chỉ là Luyện Khí sơ kỳ.

Về phần vì sao Luyện Khí sơ kỳ có thể khiêng nắp quan tài đập chết đọa yêu, có thể là nàng cố tình che giấu tu vi.

Một loại khác có thể là nàng không thể sử dụng thuật càn khôn trong tay áo.

Đương nhiên hắn sẽ không nhiều lời mà dò hỏi nàng có phải là che giấu tu vi hay không, rất săn sóc mà bỏ qua loại thuật pháp càn khôn trong tay áo này.

Một loại khác là túi trữ vật.

Túi trữ vật tiện nghi lại dễ dàng chế tạo, chỉ cần là luyện khí sư thì đều có thể làm ra, giá cả cũng không đắt, có lớn có bé, đương nhiên dung lượng không thể so sánh được với nhẫn trữ vật.

Cơ Thấu liếc hắn một cái, tiếp nhận túi trữ vật mà đối phương cung kính đưa tới, rất có lễ phép mà nói một tiếng “Cảm ơn.”

“Đừng, khách khí.” Yến Đồng Quy được sủng mà cảm thấy lo sợ.