Chương 35: "Sau này ăn gậy thịt cũng nghiêm túc như vậy có được không?"

---

Váy áo bị Tạ Du cởi bỏ, lớp vải duy nhất bảo vệ nơi bí mật của Phó Ninh Dung cũng bị lột sạch.

Phó Ninh Dung đỡ vai Tạ Du thở hổn hển, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào không trung, không nghĩ mình sẽ bị hắn cưỡng ép làm chuyện đáng xấu hổ như vậy.

Nàng rõ ràng là sướиɠ đến phun nước.

Miệng huyệt đầy mật, cánh hoa mấp máy lộ ra một cái khe nhỏ.

Một tiếng kêu nhớp nháp như mèo con bật ra khỏi miệng, nàng nghe mà còn giật mình. hoalantichmich

Nàng đã đủ xấu hổ rồi, nhưng Tạ Du vẫn cứ ở bên tai nói đủ thứ lời bông đùa.

"Thoải mái lắm có phải không?"

"Xem nàng phun nhiều nước chưa kìa. Y phục ướt cả rồi, sao có thể phun nhiều như vậy được chứ?!"

Vành tai bị hắn cạ cho ửng đỏ, hơi nóng tỏa ra khiến nàng như được đắm mình trong suối nước nóng.

Phó Ninh Dung không muốn đối mặt với mớ hỗn độn bên dưới, nhưng Tạ Du là một người rất cố chấp, hắn cởi váy nàng ra, lột bỏ hoàn toàn phần dưới, tách hai chân, bàn tay bất chấp sự chống cự của nàng tham tiến vào.

Âʍ ɦộ phủ đầy nước, nước da^ʍ chảy xuống theo đường cong mông, trực tiếp làm ướt y phục nam nhân dưới thân.

Đôi mắt phượng sóng sánh kia khẽ nheo lại, du͙© vọиɠ trong mắt cũng trào dâng, mặc dù có thể bộc phát bất cứ lúc nào, nhưng hắn vẫn vô cùng kiên nhẫn trêu chọc nàng, bới móc nhụy hoa, chậm rãi vân vê, nhào nặn hạt mầm nhỏ cho đến khi nó sưng phồng lên.

Hắn dùng sức ấn mạnh, nàng cuộn mình lại đá đạp hai chân, thân dưới run rẩy không ngừng.



Tạ Du rất hài lòng với phản ứng của nàng.

Đổi một tư thế khác, nam nhân lật người nàng lại, sắp xếp hai chân nàng thành hình dạng mà hắn muốn, nhìn âʍ ɦộ ướŧ áŧ bóng loáng của nàng, yết hầu Tạ Du nhấp nhô lên xuống, không nhịn được đâm thẳng vào bụi hoa bí mật.

Lỗ huyệt trơn trươn trượt, vừa đẩy một ngón tay vào liền cảm nhận được hơi ấm từ bốn phương tám hướng ập tới, tiếng bọt nước vang lên "lép nhép" không ngừng.

Bàn tay to lớn trói chặt eo nàng, cây gậy lớn bám theo nàng từng giây không rời, mặc dù đã cứng đến phát điên nhưng hắn vẫn lựa chọn chỉ cắm nông ở bên ngoài, để nàng biết được đây mới chỉ là khởi đầu, về sau hắn và nàng còn có rất nhiều chuyện bí mật phải làm.

"A Dung ướt đến rối tinh rối mù luôn rồi, ta chưa từng thấy nàng ướt nhiều đến vậy."

Nói đoạn, Tạ Du liền hướng bên trong xâm nhập sâu hơn một chút.

Nhìn nàng ăn ngón tay hắn từng chút một, hắn tấm tắc khen nàng: "Đều ăn hết rồi sao? Đúng là một đứa bé ngoan."

"Sau này ăn gậy thịt cũng nghiêm túc như vậy có được không?"

Tạ Du dắt tay nàng vuốt ve cây cậy thô to, vuốt ve hai lần, dươиɠ ѵậŧ nhảy bần bật, lòng bàn tay nàng dính đầy chất nhờn trơn trượt.

Gần như ngay sau đó, Phó Ninh Dung đầu óc đang mơ hồ lập tức chấn động đến tỉnh táo lại.

"Cái gì?" Hai mắt đẫm lệ, Phó Ninh Dung há hốc miệng, sợ tới mức co rụt thân mình, không dám động đậy.

Tiềm thức bị kí©h thí©ɧ, hoa huyệt theo bản năng kẹp chặt ngón tay Tạ Du hơn nữa.

Ý thức được thân dưới của cả hai đều hoàn toàn trần trụi, nàng mới nhận ra tình trạng hiện tại của mình có bao nhiêu nguy hiểm.

Nàng có thể bị đồ vật kia của hắn xâm chiếm bất cứ lúc nào.

Nó đang lớn đần lên.



Chỉ ngón tay thôi đã làm nàng không chịu nổi rồi, nếu bị gậy lớn cắm vào chắc nàng sẽ hỏng mất.

Chỉ nghĩ thôi mà Phó Ninh Dung đã sợ đến toàn thân mềm nhũn, huống chi Tạ Du là người thực sự có thể làm ra loại chuyện đó.

"Tạ Du, Tạ Hoài Lăng."

"Hoài Lăng."

Nàng cất tiếng gọi hắn.

Âm thanh bóp nghẹt giống như tiếng mèo con, không quản giọng nói của mình yêu kiều quyến rũ đến mức nào, nàng chủ động nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của Tạ Du như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, ý đồ giúp hắn bắn ra để hắn không đυ.ng đến mình nữa.

"Hoài Lăng, ta có thể giúp ngươi, chúng ta đừng làm như vậy..."

"...Đừng làm chuyện đó có được không?"

Dươиɠ ѵậŧ bị nàng nắm trong tay, bị nàng không có quy luật vuốt ve bừa bãi, nàng không biết việc mình gọi tên hắn như vậy đã khiến Tạ Du cứng đến hóa rồ.

Tóc tai rối loạn, y phục xộc xệch.

Trông nàng như bị hắn ức hϊếp một cách thảm hại.

Ngón tay vẫn còn cắm ở hoa huyệt, Phó Ninh Dung vứt bỏ hết phép tắc ngấu nghiến nuốt đầu ngón tay lên xuống, cố gắng lấy lòng hắn.

Đôi mắt Tạ Du đen một cách đáng sợ.

Vốn tưởng rằng làm thế này sẽ khiến Tạ Du dập tắt du͙© vọиɠ của mình và buông tha nàng.

Nhưng A Dung nào đâu biết, nàng càng như vậy hắn càng muốn phá hủy nàng.