Chương 42: "Có bản lĩnh bày mưu đưa nha hoàn lên giường của ta..."

Quái vật khổng lồ cứ như vậy trực tiếp xông vào.

"A——"

Hoa huyệt chật hẹp trong chốc lát bị lấp đầy, cơ thể như bị đυ.c khoét, cảm giác đau đớn như bị xé rách kèm theo một tia tê dại xông đến tận sương cụt. Chưa từng có trải nghiệm như vậy, Phó Ninh Dung bị đâm dội lên trên, không chịu nổi đau đớn kêu lên một tiếng.

Tạ Du cũng không khá hơn bao nhiêu, hơn cả đau đớn là niềm vui sướиɠ khi cuối cùng cũng có được nàng.

Nước mắt chực trào, không ngừng tuôn ra từ khóe mi.

Phó Ninh Dung không thể chịu đựng được nữa, nàng bật khóc, muốn thoát khỏi xiềng xích của Tạ Du: "Tạ Du! Ngươi làm như vậy không sợ ta sẽ hận ngươi sao?!"

"Hận ta?" Tim Tạ Du nhói đau, cười giễu một tiếng, thắt lưng vẫn không ngừng chuyển động.

Sau một hồi cố gắng đi vào, hắn siết chặt tay Phó Ninh Dung hơn nữa, muốn nàng cũng cảm nhận được nổi đau ấy: "Phó Ninh Dung, người không có tư cách hận ta nhất chính là nàng."

"Sao trước đây ta không biết nàng có năng lực như vậy chứ!?"

Phó Ninh Dung khóc đến run rẩy, nhưng Tạ Du vẫn chọc tức nàng bằng những lời lẽ thô tục mà trước giờ nàng chưa từng được nghe: "Có bản lĩnh bày mưu đưa nha hoàn lên giường của ta như vậy, sao không có bản lĩnh chổng mông lên cho ta đ**?"

Hắn nắm lấy cằm nàng, hôn lên những giọt nước mắt, hạ thân đυ.c mạnh từng cái một.

"Khóc? Không biết xấu hổ hay sao còn khóc? Thuốc là do nàng hạ, hôm nay dù có bị làm chết trên giường cũng đáng!"

Tức giận ngập trời.

Ham muốn càng nhiều hơn nữa.

Đối với người luôn ăn mềm không ăn cứng như Tạ Du, nàng chỉ có thể cố gắng hạ thấp thái độ thử cầu xin hắn: "Hoài Lăng...Ta biết lỗi rồi! Làm ơn rút nó ra, rút nó ra đi mà...Đừng tiếp tục nữa, làm nữa ta sẽ chết mất!"

"Lúc này lại muốn cầu xin tha thứ? Lúc bỏ thuốc để sập bẫy ta sao không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện này đi?"

Hắn nhấn mạnh việc nàng bỏ thuốc hắn hết lần này đến lần khác, nhắc nhở nàng hết thảy những hậu quả này là do ai gây ra.

Lời nói tàn nhẫn, tốc độ di chuyển hạ thân càng thêm hung ác: "Đưa nữ nhân khác lên giường ta? Làm như vậy chẳng khác nào muốn lấy mạng ta cả!"

Phó Ninh Dung bị cắm đến nỗi không nói nên lời.

Mặc nàng liên tục cầu xin, Tạ Du chỉ mắt điếc tai ngơ, nắm lấy mông nàng, toàn thân bao phủ lên người nàng.

Gậy thịt xâm nhập phá vỡ tầng tầng lớp lớp nếp uốn.



Hắn cẩn thận nghiền nát, cố gắng nhét nữa phần còn lại vào.

Quá chặt.

Cây gậy thô to bị hành lang chật hẹp đè ép, địa phương chưa từng có người bước vào cứ như vậy bị khai phá, các lớp thịt mọng nước bị ép tách ra.

Dươиɠ ѵậŧ khổng lồ tại lỗ hoa nho nhỏ hết vào rồi lại ra.

Chỉ cảnh tượng này thôi cũng đủ da^ʍ mĩ rồi, chưa kể Tạ Du còn dùng một tay ấn vào đầṳ ѵú, tay kia đè lên âm đế của nàng, tăng tốc độ cắm, tra tấn hoa huyệt tiết ra càng nhiều nước xuân.

Theo tốc độ ra vào của Tạ Du, cái miệng nhỏ nhắn bên dưới càng ngày càng trơn ướt.

Đầu tiên là căng trướng, sau đó là tê dại.

Dần dần, cơn đau được thay thế bằng một loại kɧoáı ©ảʍ khác, nàng không ngăn được tiếng rêи ɾỉ bật ra từ cổ họng.

Không hẹn mà nên, hai người đồng thời phát ra tiếng thở hổn hển.

Càng đâm càng ướt.

Mọi thứ dần dần trở nên tốt hơn.

Một cảm giác thoải mái lan khắp tứ chi và xương cốt.

Tạ Du đã có thể đi vào sâu hơn, Phó Ninh Dung không nhịn được động động vòng eo, chủ động hùa theo sự xâm nhập của nam nhân.

Âm thanh "bạch bạch" văng vẳng khắp gian phòng.

Cặp trứng vỗ lên mông thịt không ngớt, dâʍ ɖị©ɧ nơi giao nhau của hai người bị đánh thành bọt trắng khiến cảnh tượng càng tăng thêm vẻ dâʍ ɭσạи.

Ánh mắt kinh hãi lúc đầu dần dần trở nên mê ly.

Nàng thút thít nức nở, bị tra tấn đến nỗi không biết mình đang kêu cái gì.

Nước mắt chảy dài, nước bọt cũng tuôn ra.

Hai chân nàng mở rộng, trắng nõn non mềm vòng quanh eo Tạ Du, có thể thấy rõ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© hồng nhạt đang tùy ý ra vào lỗ hoa, mỗi lần cắm rút là mỗi lần kéo theo một dòng nước xuân.

Tốc độ xỏ xuyên càng lúc càng hung hãn.



Mật hoa tiết ra càng nhiều.

Nơi giao hợp càng ngày càng trơn trượt, đệm chăn bên dưới đều ướt đẫm.

Vòng eo của Phó Ninh Dung bị kìm giữ, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nam nhân nóng rực, nàng bị xỏ xuyên đến đong đưa khắp nơi như một chiếc lá.

Phó Ninh Dung cố gắng nén cổ họng, ưm a thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhưng lại không dám kêu lên.

"Ép họng làm gì? Kêu lên đi." Tạ Du đi vào nguyên cây, chính mình cũng run rẩy giãy giụa, nhưng đáy mắt lại tràn đầy khát vọng, trong lòng vô cùng sung sướиɠ.

Phó Ninh Dung bị cắm xuyên từng cái một.

Nàng vô thức tuân theo mệnh lệnh của Tạ Du, phát ra vài tiếng meo meo như mèo con.

"Lớn hơn chút nữa."

Cố nén lại các loại kɧoáı ©ảʍ đang mãnh liệt dâng trào, bức nàng phải kêu lên, kiên quyết buộc nàng phải buông bỏ sự xấu hổ và tất cả những điểm mấu chốt của mình.

Phải gỡ bỏ tấm màn che mỏng manh này, để nàng phải thừa nhận mình đang nằm dưới thân ai, bị ai mặc sức xuyên xỏ.

Như thể đang cố tình trừng phạt nàng, hắn nâng mông nàng lên và tát mạnh, để lại một vết đỏ trên đó.

Bàn tay to ấm áp.

Bờ mông trắng nõn đầy thịt bất thình lình ăn một cái tát, rung động đến thẳng tâm can nàng.

Nhận được một pha kí©h thí©ɧ lớn như vậy.

Lúc này, hành lang đột nhiên thắt lại.

Trong phút chốc, đường hầm mềm mại dường như có vô số cái miệng nhỏ, gắt gao hút bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© to lớn vào bên trong.

Miệng huyệt co rút, siết chặt cự vật.

Tạ Du không thể cưỡng lại loại kɧoáı ©ảʍ ngập đầu này, hắn muốn chống cự nhưng lại càng bị hút vào sâu hơn.

Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© phập phồng trong hoa huyệt.

Dạo chơi trong hành lang ẩm thấp và mềm mại, dù thế nào cũng không muốn rời đi.

Cho đến khi liếc thấy khuôn mặt tái nhợt có vẻ vừa đau đớn vừa khoái lạc của Phó Ninh Dung, trong đầu vang lên một trận ầm vang, rốt cuộc không chịu được nữa, toàn thân hắn run lên, trực tiếp bắn tung tóe vào trong cơ thể nàng.