Chương 45

Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© áp lên huyệt nhỏ, Tạ Du cố ý đè qυყ đầυ lên âm đế, lúc nhẹ lúc nặng.

Lúc ấn nhẹ, nó mang đến cho Phó Ninh Dung một cảm giác kí©h thí©ɧ lạ thường, nhưng khi ấn mạnh, qυყ đầυ tách mở múi hoa làm cho cửa động bên dưới tuôn trào nước xuân.

Niềm khao khát vừa được giải tỏa lại nhen nhóm.

Chất lỏng làm ướt đẫm múi thịt, Phó Ninh Dung hơi nâng hông lên, hai chân câu lấy thắt lưng Tạ Du, toàn thân trống rỗng đến phát điên, không thể cưỡng lại sự ham muốn được an ủi.

Nhưng Tạ Du nổi lên ý xấu, không cho nàng động vào.

Nắm lấy hai cẳng chân nhỏ nhắn trắng nõn nâng lên cao, làm cho nàng không thể cọ vào eo mình.

Ham muốn thiêu đốt toàn bộ lý trí.

"Hoài Lăng, Hoài Lăng, ta...Ta khó chịu..."

Tiếng thở dốc hòa cùng tiếng rêи ɾỉ yêu kiều, giống như một con vật nhỏ với móng vuốt sắc nhọn, không ngừng cào cấu trái tim đang dao động của Tạ Du.

Nhìn đôi chân đang run rẩy của nàng, hai bầu ngực sữa rung động theo động tác giãy giụa, hầu kết Tạ Du lăn lộn lên xuống, đôi mắt đen nhánh càng ngày càng thâm trầm.

Thật khó để tưởng tượng tác dụng của thuốc sẽ thôi thúc Phó Ninh Dung làm ra chuyện táo bạo gì.

Càng không biết càng chờ mong.

Nàng hoa lan tich mich vặn vẹo chân tay.

Phó Ninh Dung cố gắng thoát khỏi sự trói buộc, muốn dùng tay để tự an ủi mình, nhưng Tạ Du trói nàng rất chặt, nàng vùng vẫy một hồi mà hai tay bị trói vẫn không chút sứt mẻ.

Cổ tay nhỏ hằn lên một vết đỏ, nổi bật trên làn da trắng ngần.

Tạ Du cúi người nắm lấy cổ tay nàng vuốt ve trong lòng bàn tay, hai mắt híp lại, hỏi một câu rất thừa thải: "Đau không?"

Ý thức bị du͙© vọиɠ bào mòn hầu như không còn lại chút gì.



Nàng thút thít rêи ɾỉ, chỉ biết ậm ừ, không còn khả năng suy nghĩ câu trả lời nữa.

Tạ Du hỏi nàng gì đó.

Nàng gật đầu đáp ứng.

Tạ Du rất hài lòng với dáng vẻ nhu thuận của Phó Ninh Dung, hắn vươn tay tháo bỏ dây lưng quanh cổ tay nàng: "Vậy ta sẽ cởi trói cho nàng."

Dù vậy nhưng trong lòng vẫn sợ nàng chạy trốn, hắn vừa cởi dây lưng vừa lên giọng uy hϊếp: "Nếu nàng dám chạy, bổn Thái Tử làm chết nàng!"

Phó Ninh Dung đã sớm không nghe lọt tai những gì Tạ Du nói.

Việc đầu tiên khi hai tay được giải thoát chính là vươn ra ôm lấy Tạ Du, run rẩy dựa vào người hắn, hy vọng có được cảm giác tồn tại thực sự trong cõi bồng bềnh này.

Về phần tại sao lúc này nàng không lựa chọn chạy trốn?

Ngay cả khi đang tỉnh táo nàng cũng tuyệt đối không dám.

Vυ" sữa mềm mại áp sát vào l*иg ngực vững chắc của Tạ Du, giữa hai người dường như không có khoảng cách.

Phó Ninh Dung lắc lư hai luồng đầy đặn, cầu xin hắn một cách khẩn thiết, nàng nắm lấy tay hắn đưa lên ngực và hoa huyệt của mình.

"Giúp ta...Hoài Lăng, giúp ta, giúp ta xoa nó..."

"Muốn ta xoa chỗ nào trước?" Bàn tay lướt qua vùng đất nhạy cảm, Tạ Du trêu ghẹo nàng: "Đầṳ ѵú? Hay huyệt nhỏ?"

Phó Ninh Dung đã bị tra tấn thành cái dạng này, kɧoáı ©ảʍ chất thành một đống, sao nàng có thể phân biệt được? Đơn giản giương cái miệng nhỏ tiếp tục thở dốc, cọ cọ Tạ Du nói muốn cả hai.

"Cả hai? Thật đúng là mèo nhỏ tham lam."

Vươn tay xoa nhẹ đầu Phó Ninh Dung, Tạ Du tận tân tận lực chiều chuộng nàng, bắt đầu thực hiện những điều nàng đang mong đợi.

Hắn lùi về phía sau một chút, điều chỉnh tư thế cho Phó Ninh Dung, đặt tay lên ngực nàng nhào nặn.

Hai quả vυ" sữa cực lớn.



Tay của Tạ Du lớn như vậy nhưng không thể cầm hết chúng.

Dáng vẻ nàng chủ động yêu cầu mình làm cho nàng trông đáng yêu lạ thường, Tạ Du vô cùng hạnh phúc vì điều đó, vân vê hai quả anh đào, mạnh mẽ nhào nặn hai bầu ngực lủng lẳng thành nhiều hình dạng khác nhau, thịt vυ" vẫn không ngừng căng tràn ra khe hở giữa các ngón tay.

Loại kí©h thí©ɧ này không khác gì kɧoáı ©ảʍ khi cọ xát âʍ ɦộ.

"Ah....", Phó Ninh Dung kinh hô một tiếng, không nhịn được cào nhẹ vào lưng Tạ Du, để lại một loạt vết máu.

Tạ Du đang rất hứng thú.

Đầu lưỡi duỗi ra quấn lấy hạt anh đào, vừa mυ"ŧ vừa liếʍ, phát ra âm thanh tấm tắc, mυ"ŧ đến đỏ bừng cả bầu ngực.

"Ah...Bên kia cũng muốn..."

Sau khi liếʍ ướt một bên, Tạ Du lại tiếp tục giúp nàng bú bên kia, chăm sóc nó rất chu đáo.

Vυ" sữa ngọc bích mềm mại.

Rất xinh đẹp.

Tạ Du không khỏi nghĩ, liệu khe ngực của nàng...Có thể thỏa mãn hắn như huyệt nhỏ bên dưới không?

Trên môi vẫn còn lưu lại những vệt nước bóng loáng.

Tạ Du ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt phượng quyến rũ đang nhướn lên, tay bấu véo đùa giỡn ngực nàng, ánh mắt khó lường hiện lên một loại ý cười khác.

Đôi tay luồn xuống, nâng thắt lưng đưa nàng đến gần mình hơn.

Tạ Du gom hai bên ngực của Phó Ninh Dung lại, hôn nàng dỗ dành, "A Dung, có muốn thử cách khác không?"

---

Tạ Du: Đây là lý do tại sao ta bắt đầu đọc sách khiêu d.âm sau khi biết thân phận thật của A Dung ~