Chương 50: "Hôm qua ta cắm rất sâu."

---

Phó Ninh Dung nuốt từng ngụm cháo mà Tạ Du đút cho mình, rất nhanh, bát nhỏ đã thấy đáy.

"Muốn ăn thêm không?"

Phó Ninh Dung căng thẳng nhìn Tạ Du, lắc đầu.

Nam nhân cầm khăn tay bên cạnh lau khóe miệng cho nàng, giọng nói thâm trầm, ánh mắt mang theo hàm xúc khác: "Không ăn nữa? Vậy lại đây bôi thuốc."

Phó Ninh Dung theo bản năng cảm nhận được tia nguy hiểm.

Thuốc gì?

Bôi ở đâu?

Lúc đầu nàng không có phản ứng gì, cho đến khi mình bị kéo qua và tách hai chân ra, nàng mới biết được bôi thuốc trong lời nói Tạ Du có nghĩa là gì.

Y phục còn chưa mặc vào đã bị cởi ra, vạt áo dần dần tụt xuống, đầu tiên là bộ ngực tròn trịa hếch lên, xuống chút nữa là nụ hoa hơi sưng đỏ lên vì bị làm.

Đột ngột tiếp xúc với hơi thở ướt lạnh, Phó Ninh Dung run lên. Hoalantichmich

Những vết đỏ khắp người khiến nàng càng như một đóa hoa lộng lẫy nở trong gió lạnh, vừa quyến rũ lại vừa mong manh.

Kɧoáı ©ảʍ khi làʍ t̠ìиɦ mãnh liệt với Tạ Du vẫn còn đọng lại trong cơ thể.



Vừa mới bị hắn chạm vào, nàng đã không kiềm chế được tiết ra nước trơn, chưa kể đến việc nam nhân đốt lửa khắp nơi, bàn tay to không ngừng di chuyển trên thân thể trắng nõn mềm mại của nàng, để lại dấu vết thân mật và mơ hồ.

Phút chốc, Phó Ninh Dung đã được Tạ Du ôm vào lòng.

Nàng hoàn toàn trần trụi, còn nam nhân thì ăn mặc chỉnh tề, dưới thân là tơ lụa, mông hơi nâng lên, mặt dây ngọc bích trên thắt lưng Tạ Du chạm vào eo nàng hơi lạnh.

Dù nàng run rẩy muốn thoát ra ngoài cũng không thể.

Nhìn thì không có sự trói buộc nào, nhưng đâu đâu cũng là sự kiềm chế của nam nhân.

Phó Ninh Dung chỉ có thể cong lưng ưỡn mình, tay túm chặt lấy vạt áo của Tạ Du, dựa vào hắn mà sống sót.

Hai chân bị tách ra, để lộ hạt châu và lỗ hoa sưng đỏ.

Hắn dùng ngón tay lấy ra một ít thuốc mỡ trong lọ sứ trắng nhỏ, Tạ Du dùng ngón tay chạm nhẹ vào mép, yêu cầu nàng mở rộng chân thêm một chút.

Bọn họ đều là lần đầu, vốn nên cố kỵ đến thân thể Phó Ninh Dung, hai người từ từ mà tiến.

Tạ Du đã suy tính đến việc này rất nhiều lần, nhưng nào đâu có ngờ, lần đầu tiên của hai người lại là khi nàng bỏ thuốc hắn.

Sự tức giận cùng với cảm giác bị phản bội và mất mát tràn qua, mọi chuyện vượt quá mức kiểm soát, căn bản không thể đi theo hướng mà hắn mong đợi.

Chỉ riêng việc chịu đựng nàng lộn xộn trên người thôi đã đủ gian nan rồi.

Huống chi nàng còn vặn hông bám chặt lấy hắn, bộ ngực to lớn đung đưa trước mắt, Tạ Du hoàn toàn không thể kiểm soát được.



Bởi vậy Phó Ninh Dung chỉ có thể gieo gió gặt bão, ăn thêm đau khổ từ cái bẫy mà mình giăng ra.

Nói là bôi thuốc nhưng ngón tay Tạ Du lại di chuyển lung tung, giữa những tiếng rêи ɾỉ của Phó Ninh Dung, hắn rất thuần thục và có kỹ xảo, trong chốc lát đã tìm được miệng huyệt, cắm nông vào, một hồi lại ấn lên âm đế nho nhỏ khiến nó đứng thẳng lên giữa khóm hoa.

Huyệt nhỏ giống như vòi phun nước, nước xuân tràn ra liên tục.

Còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ không thể móc ra hết đọng lại rất sâu trong hoa động, hiện tại hóa thành dịch loãng rỉ ra bên ngoài.

Phó Ninh Dung bị Tạ Du làm cho ngất ngây, cảm nhận được sự co rút và kɧoáı ©ảʍ tê dại trong hoa huyệt, nàng vội vàng ngăn cản bàn tay xấu xa của Tạ Du: "Không cần, để ta tự làm."

Bộ phận riêng tư như vậy, Phó Ninh Dung thật ra rất không muốn bôi thuốc lên nó.

Nhưng ngón tay của hắn lưu luyến ở huyệt vị, thuốc mỡ mát lạnh có thể giảm bớt đau nhức cho nàng rất nhiều, thậm chí đến cuối cùng Phó Ninh Dung còn không muốn Tạ Du rút tay ra.

Sau khi làm chuyện đó với Tạ Du, dường như có gì đó đã thay đổi.

Giống như có phần không nỡ, lại giống như đang mong chờ những hành động tiếp theo của hắn.

Giữa hai chân vừa sưng vừa tê, còn có vài phần dễ chịu, Phó Ninh Dung nhất thời chỉ có thể quy tội cho lí do vì lớp giấy bị chọc thủng, vậy nên nàng mới sinh ra những phản ứng đó.

Đương nhiên, cũng có thể là xuất phát từ sự ỷ lại về thể xác đối với Tạ Du.

"Tự làm?"

Mọi phản ứng của Phó Ninh Dung đều lọt vào mắt Tạ Du, chẳng những không cho nàng tự bôi thuốc mà động tác còn hung hăng hơn nữa, ôm lấy nàng hôn lên vành tai, cong ngón tay đâm vào sâu hơn, cố gắng chống đỡ những nếp gấp bên trong hành lang chật hẹp.

"Hôm qua ta cắm rất sâu, phải bôi ở phía bên trong, nàng có thể tự làm được sao?"