Chương 15: tối nay nhất định phải ăn ba bát

Ba dì quay lại nhìn Hứa Thanh Chi với vẻ mặt trốn tránh.

Vương Kim Lan sợ tới mức trong lòng run lên, tưởng như mình không nghe thấy, nhưng trên mặt lại nở nụ cười: "Thanh Chi, chúng ta đang nói chuyện, sao con lại ra đây?"

“Ồ, con định xuống lầu hỏi về chi phí y tế lần tới.” Hứa Thanh Chi nhướng mày, cười nhẹ, buột miệng nói: “Hôm nay không phải cậu đã gọi điện cho mẹ con và đòi 30 nghìn tệ sao?” Cái gì mà phẫu thuật ngay lập tức? À, phí theo dõi là 50 nghìn đến 60 nghìn nhân dân tệ, mẹ con không có tiền nên không chuyển ngay cho dì được. Con định hỏi để đưa."

Sắc mặt Vương Kim Lan thay đổi.

Mấy bà cô liếc mắt với nhau, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.

Hứa Thanh Chi đi được vài bước thì đột nhiên quay lại: “À mà, dì, từ nay trở đi ông nội cần tiền gấp để phẫu thuật và cần rất nhiều, thì nói cho con, nếu không có người lại đòi mẹ con. Khi biết tin ông nội phải phẫu thuật vào đầu năm, mẹ con đã nhờ người khác vay 100 nghìn tệ. Mẹ con là như vậy đấy,bà sợ làm phiền con nên mới không nói gì về chuyện tiền bạc mà đã đến gặp dì để lo việc đó."

Ngay khi Vương Kim Lan bắt đầu nói xấu về mẹ cô, Hứa Thanh Chi đã đến nói vào mặt bà ta.

Choang! ( Tiếng bát vỡ)

Đặc biệt, việc Hứa Thanh Chi khăng khăng dùng hai chữ “lại đòi” khiến sắc mặt Vương Kim Lan cứng đờ.

Vương Kim Lan không còn có thể giữ nụ cười được nữa.

Sắc mặt ba dì cũng trở nên phức tạp hơn.

Dù sao Vương Nhạn Mai cũng đã có gia đình nên mấy năm nay họ giao dịch rất nhiều, Vương Kim Lan nói gì thì họ cũng tin.

Nhưng bây giờ nhìn lại thì không phải vậy.

Tất cả những gì họ nghe được từ Kim Lan Lan trước đây chỉ được tin một nửa.

Hứa Thanh Chi nói xong liền nhấn nút thang máy đi xuống lầu.

Trước đây cô lo lắng cho cảm xúc của mẹ nên không nói ra trong phòng bệnh.

Nhưng Hứa Thanh Chi cũng không phải là con nít lên ba, có thể nhẫn nhịn bất cứ chuyện gì. Lời đồn đã đến đỉnh điểm, cô đương nhiên phải nói rõ ràng!

Hứa Thanh chi đi tìm xem sau này cô sẽ phải trả bao nhiêu tiền, hóa ra nó không khoa trương như Vương Kim Lan nói sau khi trả tiền, cô mới biết được những chi phí y tế trước đây.

Hứa Thanh Chi trở lại phòng bệnh.

Vương Yến Mai kéo cô sang một bên, nói ra suy nghĩ của mình: "Thanh Chi, bác sĩ vừa tới nói bệnh tình của ông nội con vẫn chưa ổn định. Mẹ muốn... ở huyện chăm sóc ông ấy."

“Được.” Hứa Thanh Chi đáp lại, cô cũng có ý định này, dùng nước suối trong tiên khí để bồi bổ sức khỏe cho ông nội.

Nhưng nếu muốn chữa trị thì không đơn giản như nước suối tiên khí.

Hạt giống tiên dược của Hứa Thanh Chi có hạn, cô không thể luyện chế ra tiên dược như ở thế giới bất tử, cô chỉ giữ chúng trước rồi xem xét những thứ khác sau.

Những người cô lúc đầu còn do dự, sau khi nghe được lời này, về cơ bản họ đã tin chắc rằng mẹ của cô chắc chắn không phải là một đứa trẻ bất hiếu!

Tam cô mở miệng khen: "Yến Mai, cha con thật may mắn có được một đứa con gái như con."

Vương Yến Mai lắc đầu nói: “Đó là việc con cái nên làm.”

——

Vương Yến Mai ban đầu muốn ở lại nhà bố mẹ đẻ và thay phiên nhau chăm sóc ông .

Vì vậy, Hứa Thanh Chi đã thuê một căn hộ ba phòng ngủ gần bệnh viện để thuận tiện.

Căn phòng được thuê ngắn hạn với giá 70 nhân dân tệ mỗi ngày, tùy thuộc vào số ngày.

Nhà cửa bình thường đều rất đẹp nhưng chỉ cần sạch sẽ ngăn nắp thì sẽ không có vấn đề gì.

Bà nội cô đã mang tất cả chiếu, đồ nấu nướng và những thứ khác từ nhà đi để tiết kiệm tiền mua những cái mới.

Hứa Thanh Chi đã mua một số thứ khác mà mẹ cô cần.

Hứa Phúc Cường đang giúp bán dưa hấu ở thị trấn, mẹ cô đã gọi điện trước cho bố và bảo mình không về, bố cô đã trực tiếp đến.

Đêm đó, Vương Yến Mai nấu bữa ăn đầu tiên trong căn nhà thuê.

Một bát xà lách tỏi, một bát cánh gà cay, một bát cá ngâm tiêu và một bát canh ngon.

Vì tiết kiệm tiền, Hứa Phúc Cường buổi trưa chưa ăn gì, bây giờ đói đến mức rụng rời chân tay nên liền gắp một miếng cá bỏ vào miệng.

"Yến Mai, em cho cái gì vào cá? Làm sao có vị ngon như vậy?" Hứa Phúc Cường gắp thêm một miếng rau, hai mắt sáng lên "Rau này cũng ngon quá."

Sau đó ông ấy ăn cánh gà uống canh, liên tục khen ngợi: "Yến Mai, em nấu càng ngày càng ngon."

Sau khi nấu ăn xong, tay Vương Yến Mai đầy dầu mỡ, cô vừa rửa tay vừa bước tới. Cô tưởng là người đàn ông đang cố làm mình vui nên cười nói: “Anh cũng không khoa trương như vậy đâu.”

Trần Tiểu Thanh cũng dùng đũa gắp một miếng cá, mấy ngày nay mệt mỏi bỗng nhiên thả lỏng, tò mò hỏi: "Yến Mai, con làm như thế nào vậy? Món cá này ăn rất ngon."

Vương Yến Mai tự mình gắp một miếng. Cá vừa đưa vào miệng, cảm giác mềm mạiđi kèm với vị cay của ớt ngâm và vị của dưa cải và tiêu, thậm chí còn có một chút vị ngọt.

"Chà, con cá này có vẻ ngon hơn bình thường." Vương Yến Mai nhanh chóng nói với con gái: "Thanh Chi, ăn thử đi, ngon lắm."

Hứa Thanh Chi gắp một miếng cá ăn, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết, “Ngon quá, tối nay nhất định con phải ăn ba bát!”

Vương Yến Mai vui vẻ, khen ngợi con gái: "Trước đây ta nấu không ngon bằng hôm nay, hôm nay con mua đồ ăn, chắc chắn con chọn đồ ăn ngon hơn mẹ."

"Vậy từ nay về sau giao cho con mua đồ cho cả nhà." Hứa Thanh Chi nhân cơ hội nói.

"Được, con muốn mua, mẹ giao cho con." Vương Yến Mai đáp lại, nghĩ đến con gái về đi mua đồ , bà sẽ thoải mái hơn. Về đến nhà, cô có rau trồng ở nhà nên không mất nhiều thời gian đi mua rau nên cũng không vất vả.

Sau bữa tối.

Hứa Thanh Chi trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, sau đó bước vào không gian linh khí, cô trồng một vài gói hạt giống rau mà cô mua khi đi mua sắm hôm nay ở không gian trống cạnh lọ thuốc tiên, sau đó tưới nước từ suối cho chúng.

Chỉ là không có nhiều không gian trống nên khi về phải để hai đứa nhỏ mở ra vùng đất mới.( con vật mà nu9 nuôi)

Về phần tại sao cô không tự mình mở ra...

Nếu cô làm xong mọi việc thì hai tụi nó sẽ làm gì?

Cô muốn hướng dẫn hai tụi nó có những lời nói đúng đắn và cho chúng biết rằng ăn uống quá nhiều là điều không tốt! Lao động là vinh quang nhất!

Tuy nhiên, cô cũng quyết tâm chăm sóc thật tốt sức khỏe của bố mẹ bằng cách tận dụng cơ hội để chăm sóc sức khỏe cho ông nội.

Trong món ăn hôm nay, cô thêm vào vài giọt nước suối linh khí, không chỉ bồi bổ cơ thể mà còn có hương vị thơm ngon.

Hứa Thanh Chi đi dạo trong không gian và tìm thấy một cây cột gỗ để thiền định.

Trong nửa tháng ở Chu Thành, cô đã dùng nước suối linh khí để rèn luyện cơ thể. Khi trở về, cô phát hiện có một chút năng lượng linh khí đang chảy trong những ngọn núi xung quanh làng Đào Thủy, điều này cho thấy Làng Đào Thủy quả thực là một nơi tốt để nghỉ hưu.

Nhưng cô đã có sẵn không gian linh lực để sử dụng, và chút linh lực đó chẳng có tác dụng gì với cô.

Cô thiền định một lúc, từ từ đưa linh lực từ không gian vào cơ thể, linh khí lang thang trong cơ thể cô, sau đó cô thở ra một hơi dài.

Nếu muốn ở thế giới này, cô sẽ không thể đạt tới trình độ tu tiên.

Nhưng ít nhất nó có thể cho cô khả năng bảo vệ bản thân và gia đình.