Chương 12

EDIT: HẠ

Lận Cửu dùng tốc độ nhanh nhất để rửa sạch trứng cá, nhẹ nhàng xé mở lớp màng mỏng, để trứng cá đỏ tươi chảy ra một cách tự nhiên, nhẹ nhàng xoa bóp trứng cá, để trứng cá kích thước đồng đều chảy xuống tầng tiếp theo thông qua lưới lọc, trứng cá không lọt qua lưới lọc sẽ bị bỏ đi, bước này phải thực hiện rất cẩn thận, không thể làm vỡ bất kỳ viên trứng cá nào, trứng cá lọt qua lưới lọc sẽ tiếp tục được rửa sạch.

Lận Cửu dùng tay dàn đều trứng cá, bắt đầu sàng chọn thủ công, sau đó kéo lưới lọc chứa trứng cá về phía trước, để nước cực nóng xối qua, đảm bảo mỗi một viên trứng cá đều được nước sôi rửa sạch. Trứng cá vốn có màu đỏ tươi lúc này đã chuyển thành màu đỏ của thạch lựu, nhìn qua óng ánh phát sáng, lưới lọc tiếp tục di chuyển về phía trước, đi qua khu vực rà quét, cánh tay máy bắt đầu chọn lựa những viên trứng cá không hợp quy cách, chỉ có những viên trứng cá thông qua khu rà quét mới có tư cách làm thành trứng cá muối.

Trứng cá đủ tư cách sẽ được tập trung ở trong lưới lọc, bắt đầu bước quan trọng nhất.

Lượng muối Ma Hải được cho vào sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến hương vị của trứng cá muối, cũng may Lận Cửu đã có được tài nghệ của Trù Thần săn ma, lượng muối Ma Hải cần bỏ vào được cậu khống chế cực kỳ tinh chuẩn, quấy trứng cá để trứng cá và muối hòa vào nhau, nhẹ nhàng đong đưa lưới lọc, chờ trứng cá ráo, lúc này mới lấy một cái hộp chế biến từ vỏ sò ra, bỏ trứng cá muối vào trong hộp, bỏ vào tủ lạnh.

Các thiết bị trong phòng bếp đều là thiết bị siêu trí năng, ở bên tường đặt một cái tủ lạnh rất lớn, phân chia thành các không gian không giống nhau, mỗi không gian có thể thiết lập một chế độ khác nhau, Lận Cửu để trứng cá muối vào tủ lạnh sau đó thiết lập hoàn cảnh bảo quản thích hợp nhất cho trứng cá muối, lại thiết lập không gian thành “cố định thời gian”, mặc kệ lúc nào lấy ra, trứng cá muối đều giữ nguyên hương vị tươi ngon mới mẻ giống như lúc vừa mới bỏ vào, không có hạn sử dụng.

Toàn bộ quá trình không vượt quá mười phút, tốc độ nhanh như vậy có thể đảm bảo độ mới mẻ của nguyên liệu nấu ăn.

Cá Thạch Khô và trứng cá muối không đủ tiêu chuẩn còn thừa lại đều bị hệ thống thu về, cậu được khen thưởng 2 điểm Ma Trị.

Chế biến trứng cá muối xong, Lận Cửu đã mệt đến không còn sức, cậu trở lại rạn san hô, đóng phòng bếp siêu trí năng, không đi xuống nước nữa, sử dụng 5 điểm Ma Trị, đi trở về.

Tắm sạch sẽ bằng nước ấm xong, Lận Cửu ngã ra giường liền ngủ.

Chuyến đi Ma Hải lần này, toàn bộ sức lực hải yêu của Lận Cửu đều bị đào rỗng, sức cùng lực kiệt.

Ngủ một giấc no nê, lúc này Lận Cửu mới bò dậy, đi đến phòng bếp siêu trí năng xử lý con sò Hắc Tinh mới bắt được kia.

Sò Hắc Tinh quá lớn, thịt bên trong rắn chắc lại màu mỡ, lượng thịt còn nhiều hơn hai con Ngân La Ngư dài 1 mét, Lận Cửu không trông chờ chính mình có thể ăn hết, cậu lấy trân châu ra, rửa sạch nội tạng, Lận Cửu cất thịt sò Hắc Tinh vào tủ ướp lạnh, thời gian cố định, thời điểm lấy ra ăn, đảm bảo sẽ tươi ngon giống như lúc vừa mới bỏ vào.

Vỏ sò và nội tạng được hệ thống thu về, Lận Cửu được 1 điểm Ma Trị, được thưởng nhiều hơn so với vỏ sò nhỏ lúc trước.

Con sò Hắc Tinh lớn này có không ít Hắc Tinh Châu, kích thước đều không nhỏ, Lận Cửu nhìn vài cái chậu chứa đầy Hắc Tinh Châu, có hơi khó quyết định.

Trân châu hoang dã có kích thước lớn nhất trên địa cầu hầu như đều là trân châu dị hình, đường kính của những viên Hắc Tinh Châu Lận Cửu đang có tuy rằng không lớn bằng những viên trân châu dị hình đó, nhưng Hắc Tinh Châu cực kỳ tròn trịa, độ hoàn mỹ còn vượt qua cả viên ngọc trai Carlo nổi tiếng thế giới.

Lận Cửu rất muốn tặng Tư Thần viên Hắc Tinh Châu lớn nhất, nhưng lại sợ chọc phải phiền toái, cậu tìm kiếm trong mấy cái chậu Hắc Tinh Châu, cuối cùng tìm được một viên Hắc Tinh Châu có đường kính 100mm, viên Hắc Tinh Châu này so với những viên khác thì hơi nhỏ hơn, đặt trong hàng ngũ trân châu tự nhiên ở địa cầu cũng không phải viên lớn nhất, nhưng nó tuyệt đối là một trong những viên trân châu tròn đẹp nhất.

Lận Cửu quyết định lấy viên này, đem những viên trân châu khác vào khu gửi đồ, cậu không biết bảo dưỡng trân châu, chỉ có thể bỏ trân châu vào quầy cố định thời gian để bảo quản.

Đóng gói Hắc Tinh Châu xong, cậu ra cửa đi gửi chuyển phát nhanh cho Tư Thần, cùng thành phố thì có thể nhận hàng trong ngày, gửi chuyển phát nhanh xong Lận Cửu đi tới phố cũ, nhìn xem quán ăn của mình đã được trang trí xong chưa.

*

Giang Khả gọi điện rất nhiều lần, mỗi ngày hắn gọi đến mấy chục cuộc điện thoại, di động của Lận Cửu vẫn luôn trong trạng thái tắt máy.

Vì tìm Lận Cửu, Giang Khả thậm chí còn đến Sang Tinh để tìm, thông qua mạng lưới quan hệ, hắn chỉ tìm được Lăng Trần là người duy nhất không bận, hỏi cậu ta có biết Lận Cửu đi đâu không, làm thế nào mới có thể tìm được cậu.

Lăng Trần không biết thân phận Giang Khả, chỉ nói sẽ hỗ trợ tìm, đêm đó tới nhà Lận Cửu, gõ cửa không ai trả lời, di động cũng tắt máy.

Lăng Trần đến liên tiếp mấy ngày, cũng không có người mở cửa, lúc này hắn mới xác định Lận Cửu hẳn là không ở trong nhà.

Lận Cửu dường như đã đột nhiên biến mất, ai cũng không tìm được cậu, ai cũng không liên hệ được với cậu.

Giang Khả vội vã muốn tìm Lận Cửu như vậy, chủ yếu là vì tình trạng của Tư Tự đang trở về trạng thái cũ, tất cả mọi người đều cho rằng Tư Tự đã bình phục, không nghĩ tới kể từ ngày thứ năm sau khi không còn Ngân La Ngư, anh lại không thể ăn cơm, hai ngày nay lại bắt đầu tiếp thu dịch dinh dưỡng.

Người của mấy nhà đều gấp muốn chết, lại không có tin tức của Lận Cửu.

Người đại diện Văn Khâm vào cửa liền hỏi: “Đã nghe điện thoại chưa?”

Mặt mày Giang Khả xám xịt, “Không có, vẫn không có người nhận.”

Văn Khâm đi về phía sô pha, đưa một hộp chuyển phát nhanh cho Tư Tự, “Fans gửi quà cho cậu, cậu tự xem đi.”

Tư Tự đang xử lý văn kiện, “Gửi lại cho fans đi, không cần cho tôi xem.”

Lần này anh không đến bệnh viện nữa, bởi vì chuyện lần trước, quanh bệnh viện nhất định có không ít phóng viên theo dõi, bọn họ dồn hết tâm tư muốn có tin tức lớn, tình trạng của anh đi bệnh viện cũng không có tác dụng gì, đều là truyền dịch dinh dưỡng, ở trong nhà cũng giống nhau.

“Cái này có hơi khác những thứ trước kia, người nọ nói là Hắc Tinh Châu, là chuyển phát nhanh trong nội thành, không viết địa chỉ gửi hàng.”

“Giả đi?” Giang Khả cầm cái hộp, nhìn tờ ghi chú viết tay dán trên hộp chuyển phát nhanh, “Công hiệu Hắc Tinh Châu….. Đeo Hắc Tinh Châu, có thể giúp da bóng loáng, tinh tế, có co dãn; có thể cải thiện giấc ngủ, tiêu trừ mệt nhọc, giúp cơ thể bảo trì tinh lực; đeo Hắc Tinh Châu trong thời gian dài, giúp kéo dài tuổi thọ, trì hoãn lão hóa, giải quyết các vấn đề về da…… Nói như thật ấy nhỉ.”

Giang Khả mở hộp ra, lúc nhìn thấy Hắc Tinh Châu ở bên trong, hắn trực tiếp chửi “Má nó”, “Đây tuyệt đối là giả! Nhìn thử xem!”

Từ khi thị hậu Hoa Nhàn đeo dòng trang sức “Sao Trời” của Lam Tước, sau khi nghiền áp Hàn Thư Tình với dòng trang sức “Thiên nữ” ở hiện trường lễ trao giải Kim Kịch, Hắc Tinh Châu đã vô cùng hot.

Ngoại trừ màu sắc độc đáo giống như chứa sao trời, mấu chốt nhất vẫn là công hiệu của nó!

Hoa Nhàn đã hơn 40 tuổi, làn da hiện tại lại căng mọng bóng loáng, trắng nõn sáng trong, trong thời gian ngắn ngủi, cô đã ký hợp đồng làm đại ngôn với một hãng mỹ phẩm dưỡng da cực kỳ nổi tiếng, khiến cho vô số minh tinh nữ đỏ mắt, đáng tiếc dòng trang sức “Sao trời” là hàng có giới hạn, có tiền cũng không mua được.

Ba viên Hắc Tinh Châu lớn nhất được chế tác thành hoa tai, mặt dây truyền và nhẫn, những viên quá lớn, cuối cùng bị Kỷ Nam Châu thiết kế thành vòng tay, đeo vòng tay Hắc Tinh Châu độc nhất vô nhị trên tay, ưu nhã lại sang quý.

Kỷ lão phu nhân luôn đeo theo bên mình, làn da bà trắng đến phát sáng, các nếp nhăn trên mặt cũng mờ dần, khiến cho vô số phu nhân nhà giàu ở thành phố A hâm mộ đỏ mắt, mọi người đều chạy tới muốn hỏi thăm Kỷ lão phu nhân, không hy vọng xa vời chính mình có một bộ, chỉ cần một món cũng tốt rồi, đáng tiếc dòng hàng ‘Sao trời’ thật sự quá ít, không đủ chia.

Tư Tự cũng chế tác viên Hắc Tinh Châu kia thành vòng tay, đưa cho Tư phu nhân, Tư phu nhân cực kỳ yêu thích, đeo trên tay mỗi ngày.

Hiện tại có không ít người đang phỏng chế Hắc Tinh Châu, mọi nhà đều nói trân châu đen của nhà mình là Hắc Tinh Châu chính tông, vì thế có không ít người đã bị lừa, Châu báu Lam Tước phải công bố số lượng chính xác của Hắc Tinh Châu, trên thị trường chỉ có 30 viên trân châu thật, mỗi viên đều có giấy chứng nhận của châu báu Lam Tước.

Chính vì nguyên nhân này, cho nên giá của Hắc Tinh Châu bị đẩy lên càng lúc càng cao.

EDIT: HẠ

“Tôi mở ra xem, trong quầng sáng có ánh sáng vàng như ngôi sao, cũng không biết là thật hay giả, lúc này mới lấy tới cho hai người xem.” Văn Khâm nhận được cuộc gọi của trợ lý mới chạy tới công ty lấy quà về cho Tư Tự.

Giang Khả nghênh ngang nhìn, kinh ngạc nói: “Thực sự có ánh sao! Cái này rốt cuộc là thật hay giả? Viên trân châu lớn như vậy, nếu là thật, thứ này giá trị bao nhiêu tiền?!”

Giang Khả đưa Hắc Tinh Châu cho Tư Tự, Tư Tự nhìn kỹ, có một quầng sáng đủ mọi màu sắc, bên trong trôi nổi ánh sao cực kỳ rõ ràng.

Chất lượng như vậy không giống như hàng giả, nhưng viên trân châu lớn như vậy, thật sự có tồn tại sao? Mặc dù tồn tại, cũng cực kỳ hiếm có, mà viên trân châu trước mắt, cư nhiên có người chuyển phát nhanh tới cho anh, rốt cuộc người này phải to gan đến mức nào mới làm như vậy, chẳng lẽ không sợ bị rơi mất sao?

Tư Tự nghĩ nghĩ, lấy điện thoại của mình ra, gọi điện vào dãy số kia, ấn loa ngoài đặt ở một bên, anh thả viên Hắc Tinh Châu không biết thật giả kia vào trong hộp, nhìn hộp giấy được gói sơ sài, Tư Tự chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.

Làm ba người ngoài ý muốn chính là, Tư Tự tùy tiện gọi điện, thế nhưng có người nghe máy.

“Alo, ai vậy?” Giọng nam sạch sẽ dễ nghe truyền ra.

Ba người đều sửng sốt.

Tư Tự không nghĩ tới chính mình có thể gọi được, “Chào cậu, tôi là Tư Tự…..”

“Tút tút tút.”

Điện thoại bị ngắt.

Tư Tự: “……”

“A a a a —— đừng tắt!!!” Giang Khả kêu thảm thiết, mở miệng muộn một bước, cứ như vậy bỏ lỡ cơ hội nói chuyện!

*

Lận Cửu thanh toán tiền với công ty nội thất, lấy di động ra mới nhớ tới chính mình còn chưa khởi động máy, sau khi khởi động máy cậu vị vô số nhắc nhở cuộc gọi nhỡ làm cho ngây ngốc, di động giống như cái côn điện, ù ù không ngừng được.

Đúng lúc này, có người gọi tới, Lận Cửu thuận tay nhận điện thoại, kết quả đối phương vừa mở miệng đã nói chính mình là Tư Tự.

Không cần nghĩ nhiều, tuyệt đối là kẻ lừa đảo, Tư Thần không có khả năng có số điện thoại của fans.

Chờ di động ngừng rung, Lận Cửu kiểm tra cuộc gọi nhỡ, mỗi ngày Giang Khả đều oanh tạc điện thoại của cậu bằng 50 cuộc gọi, Lăng Trần cũng gọi điện cho cậu mấy lần, công ty nội thất gọi hai lần, còn có một dãy số xa lạ, cũng gọi mười lần, không còn những người khác.

Lận Cửu đang muốn gọi điện lại cho Giang Khả, Giang Khả đã gọi tới.

“Anh gọi điện cho tôi nhiều lần như vậy làm gì? Tìm tôi có việc sao?”

Trên thế giới này có quá ít người có thể khiến Lận Cửu vướng bận, người khiến Lận Cửu vướng bận cơ hồ không tồn tại, không có công việc, người đại diện cũng sẽ không liên hệ với cậu, cũng sẽ không báo cảnh sát đi tìm cậu.

Cậu không nghĩ tới, chính mình biến mất hơn mười ngày, thế nhưng lại nhận được nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy.

Giang Khả ở bên kia thiếu chút nữa khóc to, “Cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao luôn tắt máy di động thế? Nếu cậu không xuất hiện có lẽ tôi sẽ phải đi báo cảnh sát.”

Lận Cửu dừng một chút, “Tôi đi nhập hàng, có chuyện gì không?”

“Nhập, nhập hàng?” Giang Khả ngừng một chút, nỗ lực chuyển về chính đề, “Tôi tìm cậu để cứu mạng, trong tay cậu còn Ngân La Ngư không?”

Lận Cửu: “Có, nhưng không bán.”

Giang Khả: “…….”

Giang Khả nhìn Tư Tự và Văn Khâm, thiếu chút nữa trực tiếp gọi ba ba, “Bao nhiêu tiền cũng được, cậu ra giá đi.”

Lận Cửu: “Không phải vấn đề tiền bạc, tôi mở cửa hàng, tôi giữ lại tự bán.”

Giang Khả vừa kích động đã bắt đầu nói lắp, “Ở, ở nơi nào? Cậu mở cửa hàng ở đâu? Chúng tôi muốn tới đó ăn.”

Chỉ cần có thể ăn Ngân La Ngư là được, cần gì quan tâm hắn mua về hay là đi qua ăn.