Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Toàn Mạng Bôi Đen, Tôi Không Phải Người Nữa

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
EDIT: HẠ

Trong cơm hải sản có thịt Ngân La Ngư, thịt sò Hắc Tinh, thịt tôm sừng, thịt ốc cầu vồng, chân cua càng to và trứng cá muối cá Thạch Khô, tất cả đều là nguyên liệu tươi mới Lận Cửu bắt được lần đi săn này.

Cơm Ngọc Tủy đã chín, mùi gạo nồng đậm bay khắp nơi, gạo trong suốt, Lận Cửu lấy bát lớn chuyên dùng ra, đổ ba phần cơm vào, đặt nguyên liệu hải sản đã được cắt nhỏ đặt từng tầng ở trên mặt cơm, chất thành một tòa núi nhỏ, rải một thìa trứng cá muối ở tầng trên cùng, trứng cá muối bóng loáng tròn trịa, tròn đều lớn bằng hạt lựu, tự do lăn ở trong bát, màu sắc cực kỳ mê người.

Lận Cửu cho một chút San Lục mới xay vào, không cần quá nhiều, chỉ cần ba thìa là đủ, hương vị nồng nàn của San Lục truyền ra, cay cay ngọt ngọt.

Lấy đĩa nước sốt ra, rưới nước tương chuyên ăn với hải sản Ma Hải lên, bỏ thêm rong biển tươi vào, một phần cơm hải sản thơm ngào ngạt đã được làm xong.

Lận Cửu dùng đầu tôm sừng và Nấm Hồng Ma Hải nấu thành canh tôm tươi, chỉ ngửi mùi thôi cũng biết cực kỳ tươi ngon.

Lận Cửu phát hiện, ở vị diện Ma Hải, ngoài Ma Vật biển (Hải sản biển) ra, các nguyên liệu nấu ăn khác đều có thể dùng Ma Trị để mua, điều này khiến cậu cảm thấy điểm Ma Trị thật sự rất khan hiếm.

Lận Cửu múc canh tôm tươi ra ba bát, đặt vào một khay gỗ, lại đặt lên khay ba phần cơm hải sản và nước chấm, lúc này mới bưng vào phòng riêng.

Ba người đã ngồi xuống bên cạnh bàn, nhìn thấy Lận Cửu bưng một khay cơm hải sản tràn đầy, bọn họ chủ động duỗi tay đỡ lấy.

“Không sao, tôi tự làm được.”

Lận Cửu đặt từng phần cơm hải sản xuống bàn, sau đó là nước chấm, cuối cùng là bát canh.

Lận Cửu mở bát súp ra cho bọn họ, hơi nóng bốc lên, hương thơm đậm đà chậm rãi tỏa ra, bên trong là canh suông, mỗi bát có hai cây nấm đỏ, không có đầu tôm, ba người bị mùi thơm kí©h thí©ɧ, đều cảm thấy cực kỳ đói bụng.

Lận Cửu giúp Tư Tự mở bát súp ra, trong lúc vô ý ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt từng thấy qua vô số lần trên màn ảnh, tay run lên, thiếu chút nữa trực tiếp ném bát canh xuống bàn.

Lận Cửu quá mức giật mình, nhất thời quên dời tầm mắt đi, cứ như vậy nhìn chằm chằm Tư Tự.

Tư Tự mỉm cười, “Chào cậu.”

Lận Cửu: “…….”

Giọng nói có hơi quen tai, trong lúc nhất thời Lận Cửu không nghĩ ra đã nghe được ở nơi nào, cũng không rảnh suy nghĩ.

Hiện tại toàn bộ đầu óc của cậu đều là “Hâm mộ nhiều năm như vậy nam thần đột nhiên xuất hiện trước mặt, cư nhiên còn đến ăn cơm mình làm, việc này rốt cuộc phải xử lý thế nào, miễn phí bữa cơm này hay là cho thêm cơm, hay là xin chữ ký”?

Vô số suy nghĩ chạy như điên trong đầu Lận Cửu, quá mức khϊếp sợ, thế cho nên biểu tình trên mặt đã cứng đờ.

“Thứ tròn tròn này là gì vậy….” Giang Khả dừng lại, phát hiện không khí không đúng, tầm mắt quét qua hai người, đột nhiên hiểu ra, “Giới thiệu một chút, vị này chính là người bạn đang bị bệnh của tôi, một ngày không ăn được cá của cậu, cậu ấy chỉ có thể truyền dịch dinh dưỡng để duy trì.”

“Cậu ấy là ca sĩ, mọi người đều gọi cậu ấy là ‘Tư Thần’, cậu hẳn là cũng biết cậu ấy đi?” Giang Khả chờ mong hỏi.

Nếu Lận Cửu là fans của Tư Tự, vậy thì dễ làm.

Lận Cửu ngây ngốc gật đầu, “Chào anh.”

Sau đó mặt vô biểu tình lấy lại khay gỗ, đi ra ngoài.

Ba người trong phòng: “……..”

Đầu Giang Khả đầy dấu chấm hỏi, “Cậu ta không phải fans của cậu à?”

Tư Tự cười cười, phản ứng của Lận Cửu anh đều nhìn thấy được, trên mặt không có biểu tình, nhưng vành tai lại đỏ bừng, dáng vẻ ngốc ngốc có chút đáng yêu.

“Tiếc thật, nếu cậu ta là fans của cậu, tôi có thể tự do gọi món rồi.” Giang Khả dùng thìa gỗ múc một viên trứng cá bỏ vào miệng, nhẹ nhàng cắn một cái, trứng cá ‘bụp’ một tiếng nổ tung ở trong miệng, hương vị mặn ngọt nháy mắt lan tràn trong toàn bộ khoang miệng.

Giang Khả mở to hai mắt, “Đây đây đây đây cư nhiên là trứng cá? Có viên trứng cá lớn như vậy sao? Rốt cuộc con cá nào mới có thể mọc ra được viên trứng cá lớn như vậy? Hoàn toàn không có mùi tanh, ăn quá ngon.”

Giang Khả nói, lại múc thêm một muỗng bỏ vào trong miệng, bên trong còn có cả cơm và thịt Ngân La Ngư vụn, nhét đầy một mồm to, hương vị tươi ngon lập tức kí©h thí©ɧ toàn bộ dây thần kinh vị giác, Giang Khả hưởng thụ nheo đôi mắt.

“Cơm này cũng quá ngon đi, mềm mại đàn hồi, quá thơm!”

Không nghe Giang Khả dong dài, Tư Tự và Văn Khâm cũng cầm thìa gỗ lên.

Đầu tiên Tư Tự múc một thìa canh, dạ dày anh không tốt, không thể ăn không kiêng nể gì giống như Giang Khả, một muỗng canh tràn ngập vị tôm trôi xuống bụng, xoa dịu dạ dày trống trơn, cũng mở khóa vị giác đã phủ đầy bụi, chỉ một bát canh tôm đã tươi ngon như thế, cơm hải sản nhất định càng đáng mong chờ hơn.

Tư Tự và Giang Khả đều là người từng ăn Ngân La Ngư, biết được hương vị tươi ngon kỳ diệu này, đã có tâm lý chuẩn bị, ngược lại Văn Khâm lại là lần đầu tiên ăn hải sản có thể tục mệnh cho Tư Tự, một muỗng cơm hải sản cùng với cơm tiến vào trong miệng, hắn liền biết, bát cơm hải sản mấy ngàn tệ này, thật sự không đắt, hương vị tươi ngon, liều lượng vừa đủ, thực sự rất xứng với cái gía này.

Giang Khả dùng đũa chấm một chút nước tương và San Lục vào trong miệng, hai mắt sáng ngời, hắn trực tiếp bỏ đĩa san lục vào nước tương, đảo đều, rưới lên chén cơm hải sản, lại ăn một miếng, mùi vị càng tuyệt vời hơn, cực kỳ thích hợp với những khách hàng chú trọng khẩu vị.

“Nước chấm cũng rất ngon, phải xối lên như thế này….” Giang Khả vừa nhai vừa nói chuyện.

*

Lận Cửu đứng ở trong phòng bếp, mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại sau cú sốc khi đột nhiên nhìn thấy Tư Tự.

Nhớ tới trên mạng lan truyền tin tức Tư Tự mắc bệnh nặng, lại nhớ tới gương mặt gầy ốm của Tư Tự, anh thật sự bị bệnh, Giang Khả từng nhắc tới không chỉ một lần, sau khi ăn Ngân La Ngư, bạn của hắn mới có thể ăn những món ăn khác, Lận Cửu biết người bạn Giang Khả nói, chính là Tư Tự, cậu không biết Tư Tự rốt cuộc bị bệnh gì, nếu có thể ăn, vậy nên ăn nhiều một chút.

Lận Cửu lấy một miếng thịt Ngân La Ngư ngon nhất ra, cắt thành từng miếng đều đều, lót hai mảnh lá Thanh La lên đá bào, đặt sashimi Ngân La Ngư lên mặt lá Thanh La, lột vỏ đuôi Tôm Sừng, cắt miếng thịt ốc Cầu Vồng, bày biện trên đá bào, sau đó rưới thêm nước tương và San Lục mài lên, một phần sashimi được bày biện vô cùng xinh đẹp đã chuẩn bị xong.

Thấy Lận Cửu đi vào, Giang Khả lập tức nói: “Tôi còn muốn một phần cơm hải sản.”

Lận Cửu nhìn thoáng qua bát của hắn, đã sạch sẽ, “Mỗi người chỉ được gọi một phần.”

Giang Khả kinh ngạc nói, “Nơi này không phải chỗ ăn cơm sao? Vì sao còn phải hạn chế lượng cơm ăn của khách hàng?”

Lận Cửu đặt sashimi lên bàn, “Nguyên liệu nấu ăn rất bổ dưỡng, mỗi phần cơm đều được tính toán vừa đủ, không thể ăn quá nhiều, dinh dưỡng quá dồi dào, người thân thể suy nhược có thể ăn nhiều thêm một chút. Ba vị là nhóm khách hàng đầu tiên của quán, tôi đưa thêm một phần sashimi, mọi người chậm rãi dùng.”

Sashimi được đặt ở vị trí rất tâm cơ, cơ hồ trực tiếp đặt trước mặt Tư Tự.

“Cảm ơn.” Tư Tự nói cảm ơn, nhìn Lận Cửu rời đi.

Giang Khả: “…….”

Giang Khả: “Ý của cậu ta là nói tôi ăn ít thôi, còn cậu thì ăn nhiều lên đúng không?”

Tư Tự đẩy sashimi ra giữa bàn, “Ăn đi.”

Một phần cơm hải sản lớn cùng với một bát canh tôm tươi, kỳ thật đã no rồi, nhưng vẫn còn muốn ăn.

Sashimi kết hợp với nước chấm, hương vị càng thêm tươi ngon đậm đà.

Ba người nhanh chóng ăn hết phần sashimi, cả ba đều ăn đến no căng, bọn họ chưa từng ăn qua hải sản nào ngon như vậy, nguyên liệu nấu ăn tuyệt đối tươi mới, đây là điều không thể nghi ngờ, mấu chốt vẫn là hương vị, so với hải sản ở nơi khác, hải sản ở nơi này giống như còn mang theo một hương vị kỳ diệu.

Ba người đi ra khỏi phòng riêng, Tư Tự đeo khẩu trang lên, chủ động móc di động ra quét mã trả tiền.

“Sáng mai có làm bữa sáng không?” Giang Khả hận không thể trực tiếp sống trong quán, mỗi ngày đều ăn hải sản.

“Quán không làm bữa sáng, chỉ làm bữa trưa và bữa tối.”

“Mai chúng tôi lại đến ăn.”

Ba người rời khỏi quán ăn.

Lận Cửu lấy một tấm gỗ mỏng ra, viết lên trên thời gian buôn bán.

Thời gian cơm trưa 11: 00 đến 1: 00, thời gian bữa tối 5: 00 đến 9: 00.

Treo tấm gỗ nhỏ ở dưới bảng hiệu cửa hàng.

[Hệ thống Trù Thần nhắc nhở ký chủ, doanh thu hôm nay là 20992 tệ, doanh thu thực tế 21994 tệ, đĩa sashimi nên có giá 8998 tệ.]

Lận Cửu: “……..”

EDIT: HẠ

Lận Cửu lấy di động ra, nhìn thông báo chuyển khoản, Tư Tự thanh toán thừa ra 1 vạn, rõ ràng anh đã thanh toán cả tiền phần sashimi kia.

Vừa thấy, cậu lại chuyển mắt nhìn về phía thông báo chuyển tiền phía dưới, đó là một tài khoản xa lạ, có người gửi cho cậu 20 triệu!

Click mở nội dung chuyển tiền: Thanh toán thêm tiền Hắc Tinh Châu.

Thông báo này bị vô số thông báo khác của điện thoại bao phủ, lúc này Lận Cửu mới thấy được.

Cậu ăn tối ở trong tiệm, bỏ bộ đồ ăn vào máy làm sạch tự động trong phòng bếp siêu trí năng, rửa sạch, tiêu độc, cất dọn, tất cả đều được hoàn thành nhanh chóng, cũng không cần Lận Cửu phải nhọc lòng.

Đêm nay không chuẩn bị quá nhiều nguyên liệu nấu ăn, bốn người vừa vặn đã ăn hết, không có lãng phí.

Lận Cửu đóng cửa cửa hàng, đi bộ về nhà, ngày mai mới là ngày khai trương chính thức, đêm nay không cần ở lại.

*

Sáng sớm hôm sau, Lận Cửu bị tiếng di động đánh thức, là người đưa hoa gọi đến muốn cậu ký nhận.

Lận Cửu còn chưa tỉnh ngủ, “Xin lỗi, tôi không mua lãng hoa.”

“Là một vị tiên sinh họ Tư đặt, ngài ấy nói hôm nay ngài khai trương, cho nên tặng cho ngài một xe lãng hoa.”

Lận Cửu: “……”

Lận Cửu rời giường rửa mặt, đuổi tới quán ăn, trước cửa quán ăn đã bị bao phủ bởi vô số lãng hoa, khiến cho vô số người chú ý.

Lãng hoa rất xinh đẹp, cùng tông màu với quán ăn, đặt ở cửa toát ra không khí cực kỳ vui mừng.

Lận Cửu ký nhận, người giao hàng lập tức rời đi.

Lận Cửu vốn không tính toán chúc mừng khai trương gì đó, cũng không ai sẽ tới chúc mừng cậu, cậu chỉ nghĩ yên lặng khai trương cũng khá tốt, không nghĩ tới mới sáng sớm đã thu được nhiều lãng hoa như vậy, cậu hơi vui vẻ, đặc biệt người gửi hoa còn có họ Tư.

Lận Cửu mở cửa hàng, thay bộ quần áo lao động định chế, đi ra, thấy bên ngoài đã có không ít trẻ con đang ngắt hoa.

Lận Cửu mở cửa đi ra, mấy đứa nhỏ lập tức giấu hoa ra phía sau, xoay người chạy.

Lận Cửu lần nữa đi vào trong tiệm, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho buổi trưa, không trong chốc lát, cậu thấy có người lớn cũng tới ngắt hoa, Lận Cửu đi ra ngoài.

Người phụ nữ ngắt hoa là bà chủ của cửa hàng giặt quần áo phía đối diện, cô ta cười mở miệng, “Hoa này đẹp thật đấy, hẳn là tốn không ít tiền đi? Tôi rút mấy đóa về cắm trong bình, cứ để như vậy vứt đi cũng tiếc.”

“Tôi không muốn vứt đi.”Dưới khẩu trang, Lận Cửu mặt vô biểu tình.

Người phụ nữ “ôi” một tiếng, “Lãng hoa khai trương không phải đều bày một ngày rồi ném sao? Hoa tươi không để được lâu, buổi tối sẽ héo ngay.”

Người phụ nữ cơ hồ đã rút trụi một lãng hoa, mang theo một bó lớn hoa tươi trở về.

Lận Cửu kéo cửa ra, dọn hết lãng hoa vào trong quán, tất cả đều đặt ở trong quán, ngoài cửa chỉ đặt hai lãng hoa đã bị ngắt, bày ở trên ghế dài dưới cửa sổ tạo cảnh, hai lãng hoa một trái một phải đặt ở hai bên ghế dài, xem ai còn dám tới ngắt.

Bà chủ cửa hàng giặt quần áo nhìn thấy Lận Cửu dọn hoa vào trong phòng, bĩu môi, cũng đi vào tiệm.

Không trong chốc lát, lại có một cửa hàng hoa cùng thành phố đưa tới hai bó hoa lúa mạch* vàng ươm tới, bên trong còn có câu chúc “Khai trương phát tài”, người đưa lãng hoa lúa mạch chính là Giang tiên sinh.

*Hoa lúa mạch vàng có ý nghĩa rước tài lộc vào nhà, ngoài ra lúa mạch còn là một loại lương thực nên nó còn mang ý nghĩa, đủ đầy cho cả năm.

Lận Cửu ký nhận, đặt hai bó hoa lúa mạch vào bên cạnh hai lãng hoa.

Trương Liễu đứng ở bên cạnh thò đầu nhìn, “Trong tiệm bán gì thế?”

Lận Cửu thấy hắn mặc quần áo lao động của quán mì Trần Ký, biết là nhân viên ở quán bên cạnh, “Bán hải sản.”

Lận Cửu đeo khẩu trang theo thói quen, tối hôm qua ở trong quán nên không đeo, trùng hợp gặp được Tư Thần tới ăn cơm, không biết anh có nhận ra mình hay không, nhưng cậu cũng không quá nổi tiếng, muốn biết cậu cũng không dễ dàng, hẳn là không nhận ra đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »