Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Toàn Mạng Bôi Đen, Tôi Không Phải Người Nữa

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
EDIT: HẠ

Trương Liễu vừa nghe là hải sản, biểu tình trên mặt cũng thả lỏng không ít, “Mở cửa hàng hải sản ở phố cũ hẳn là rất khó bán đi? Những kẻ có tiền đều không đến bên này, phố cũ quá trật trội.”

Lận Cửu: “Còn được.”

Ông bác Từ đứng ở trước cửa đánh giá, “Cửa hàng trang trí đẹp thật, phù hợp với thẩm mĩ của người trẻ tuổi các cậu, nếu bán đồ ăn, tốt nhất nên dán menu ra bên ngoài, bằng không không ai biết nơi này là quán ăn đâu.”

Ông bác Từ là ông chủ của cửa hàng may vá ở cách vách, sống một mình một người, con gái đã tới nơi khác, lầu hai lầu ba đều cho thuê, buôn bán trong cửa hàng lạnh lẽo, cũng may đây là phòng của chính ông, cho nên cũng không mất thêm tiền thuê nhà.

Thời điểm mua phòng, bà cụ đã nói cho Lận Cửu không ít chuyện ở Phố Cũ, tình huống hàng xóm hai bên thế nào, đương nhiên bà cũng nói vô cùng tỉ mỉ.

Bà cụ đặc biệt nhấn mạnh, khi giao tiếp với quán mì Trần Ký, nhất định phải cẩn thận, hai vợ chồng Trần Đông cực kỳ nhiều tâm tư.

Trương Liễu nhìn thấy thực đơn, cũng tê một tiếng hút khí, xoay người trở về quán mì Trần Ký.

Vốn có người tò mò đánh giá quán ăn, nhưng khi nhìn thấy giá này cũng bị dọa lui.

Giữa trưa Giang Khả lại tới, nhìn thấy bó hoa lúa mạch được đặt ở bên cạnh hai lãng hoa, “Cậu tự mua lãng hoa sao? Sao lại ít hoa như vậy?”

Vừa nhấc đầu, thấy trong tiệm cũng có không ít lãng hoa, lãng hoa đẹp hơn lãng hoa ở bên ngoài rất nhiều.

Lận Cửu nhìn ra cửa, chỉ thấy một mình Giang Khả, “Không phải, bị người rút.”

Giang Khả “Chậc” một tiếng, “Người già và trẻ nhỏ ở bên này đều rất lợi hại, sao cậu lại muốn mở cửa hàng ở chỗ này? Nếu cậu không tìm thấy mặt bằng, tôi có thể tìm giúp cậu.”

“Không cần, nơi này khá tốt.” Nơi này gần phòng cậu ở, xem như là một ngôi nhà khác của cậu, cậu rất thích.

Giang Khả nhìn cửa hàng quạnh quẽ, hôm nay đến bây giờ hẳn là còn chưa khai trương, lại lần nữa phàn nàn vị trí cửa hàng không tốt, nếu mở cửa ở thành phố, nhất định sẽ dễ buôn bán hơn nhiều.

Giang Khả lại gọi một phần cơm hải sản cỡ lớn, ngồi ở đại sảnh ăn, vừa ăn vừa nói chuyện.

“Hải sản ở chỗ cậu có dinh dưỡng rất cao, tối hôm qua ăn nhiều, sáng nay đi đường còn mang theo gió, cả người tràn đầy tinh lực dùng không hết. A Tự cũng đã sống lại, vội đi công ty xử lý công việc, có lẽ buổi tối sẽ tới, cậu ta không thể thiếu hải sản của cậu để tục mệnh.”

Giang Khả lải nhải, ăn hết một phần cơm hải sản cỡ lớn, còn muốn gọi một phần sashimi Ngân La Ngư, lại bị cự tuyệt không thương tiếc.

Lúc gần đi hắn còn nhắc mãi, ông chủ quá Phật hệ, thật đáng ghét.

Thời gian ăn trưa chỉ có một người khách là Giang Khả, thời gian mở cửa vừa trôi qua, Lận Cửu đã đóng cửa đi ra ngoài, cậu muốn tới châu báu Lam Tước một chuyến, vô duyên vô cớ gửi cho cậu 20 triệu, tiền này tuyệt đối không thể nhận, tiền hàng hai bên đã thỏa thuận xong từ trước, cậu đồng ý bán, sẽ không chê ít.

Gọi taxi đi vào thành phố, xe taxi dừng ở ven đường, Lận Cửu vừa muốn đi vào trong tiệm, đột nhiên có người lao ra ngăn cản cậu, Lận Cửu cảnh giác lui về phía sau, cho rằng gặp phải antifan quá khích.

Người nọ mặc tây trang giày da, thở hồng hộc, hiển nhiên là chạy tới.

Người đàn ông nói rất nhanh, “Chào ngài, tôi là giám đốc kinh doanh châu báu Carrey Triệu Vĩ Tề, trong tay ngài còn có trân châu sao? Carrey cực kỳ muốn hợp tác với ngài, nếu ngài còn Hắc Tinh Châu, ngài nhất định phải suy xét đến Carrey.”

Trình độ phổ biến của Hắc Tinh Châu, hoàn toàn nghiền áp dòng sản phẩm “Thiên nữ”.

Cao tầng Carrey biết Hắc Tinh Châu vốn nên thuộc về Carrey, lại bị một nhân viên bán hàng có ánh mắt thiển cận cự tuyệt, cho nên hiện tại bọn họ mới bị Lam Tước đè lên đầu lên cổ, cho dù đuổi việc nhân viên bán hàng kia, cũng không thể vãn hồi được tổn thất của Carrey.

Chuyện này phát sinh ở cửa hàng thuộc phạm vi quản lý của Triệu Vĩ Tề, giám đốc kinh doanh như hắn cũng không thể thoát tội, một mình hắn phải chịu lửa giận của toàn bộ quản lý cấp cao, quản lý cấp cao bắt buộc hắn phải tìm được người này, mặc kệ dùng phương pháp gì cũng phải mua được Hắc Tinh Châu.

Thành phố A lớn như vậy hắn phải đi đâu để tìm người? Chỉ có một biện pháp duy nhất, chính là ôm cây đợi thỏ.

Mấy ngày nay mỗi ngày hắn đều nhận được cuộc gọi từ quản lý cấp cao, dò hỏi hắn đã tìm được người chưa, Triệu Vĩ Tề sốt ruột đến nóng nảy, mỗi ngày đều phải uống trà giải nhiệt, mỗi ngày đều canh giữ ở cửa hàng, mắt trông mong nhìn Lam Tước, sắp chờ thành một hòn vọng phu.

Hôm nay hắn rốt cuộc đã chờ được người, nhìn thấy tóc dài quen thuộc, mũ đen, khẩu trang đen, hắn không nói hai lời, cũng không kịp chờ đèn xanh, trực tiếp vọt vào dòng xe cộ đông đúc chạy tới bên này.

“Xin Lỗi.”

Lận Cửu phải đi, Triệu Vĩ Tề lại cản đường, “Ngài nhất định phải cho Carrey một cơ hội, tôi nguyện ý nói lời xin lỗi thay cho nhân viên bán hàng kia, ngài muốn bồi thường thế nào cũng được, Carrey ra giá tuyệt đối cao hơn Lam Tước, mong ngài suy xét một chút.”

“Xin lỗi, xin nhường đường một chút.” Lận Cửu muốn tránh khỏi hắn, trong lúc cấp bách, Triệu Vĩ Tề duỗi tay kéo cậu, Lận Cửu lách người, Triệu Vĩ Tề nhìn thấy trong tay Lận cửu còn có một túi giấy, đôi mắt hắn lập tức sáng lên, “Trong túi là Hắc Tinh Châu sao? Ngài lại có Hắc Tinh Châu sao?”

Thanh âm Triệu Vĩ Tề không nhỏ, bọn họ lại đang ở giữa đường, lôi lôi kéo kéo như vậy đã thu hút không ít người dừng chân quan sát, đặc biệt ở thời điểm nghe được “Hắc Tinh Châu”, mọi người rất nhanh đã phản ứng lại, lấy di động rồi mở camera.

Lận Cửu đè thấp vành mũ, vội vã rời đi, Triệu Vĩ Tề lôi kéo cậu không bỏ.

Lúc này có một đám người chạy ra khỏi Lam Tước, bảo vệ kéo Triệu Vĩ Tề ra, đẩy hắn sang một bên.

Giám đốc kinh doanh của Lam Tước Trương Phi Hằng chạy tới, mồ hôi lạnh đều chảy xuống, “Ngài có khỏe không? Có bị thương không?”

Sau khi Hắc Tinh Châu hot lên, Trương Phi Hằng có thể coi là vô cùng có mặt mũi, Hắc Tinh Châu được mua trong tiệm của hắn, lưu lượng khách vào tiệm cũng nhanh chóng tăng lên, mỗi ngày đều có người tới hỏi về Hắc Tinh Châu, người không mua được Hắc Tinh Châu sẽ nhân tiện mua vài món châu báu khác, doanh thu của cửa hàng nhanh chóng tăng lên.

Tiểu Kỷ tổng đã đích thân hạ lệnh, để hắn cảnh giác một chút, nếu người bán Hắc Tinh Châu lại tới, phải báo lại ngay lập tức, trong khoảng thời gian này hắn đều ở trong cửa hàng, vừa mới nghe nhân viên cửa hàng chạy tới báo, người bán Hắc Tinh Châu đã tới, nhưng lại bị giám đốc kinh doanh của Carrey ngăn lại.

Trương Phi Hằng mang theo một đám bảo vệ vọt tới, muốn ăn cướp giữa đường, Carrey nằm mơ đi!

Trương Phi Hằng khách khí mời Lận Cửu vào cửa hàng, để cửa hàng trưởng dẫn người vào phòng khách, hắn lại đi gọi điện thoại cho Tiểu Kỷ tổng, nhân tiện nhắc đến chuyện Carrey muốn đoạt trân châu.

Đây cũng là việc khiến Kỷ An Sâm lo lắng nhất, không thể mua được quyền tiêu thụ Hắc Tinh Châu, người bán có thể bán Hắc Tinh Châu cho Lam Tước, cũng có thể bán cho Carrey, còn có thể bán cho bất luận kẻ nào.

Kỷ An Sâm dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, Lận Cửu vừa mới uống xong một chén nước.

EDIT: HẠ

Lận Cửu đi thẳng vào vấn đề, “Kỷ tiên sinh cho tôi số tài khoản, tôi chuyển tiền lại cho anh.”

Trên đường tới đây, Kỷ An Sâm đã nghĩ tới mục đích tới cửa của người này, có lẽ người này tới không phải để bán Hắc Tinh Châu, mà bởi vì tiền.

Quả nhiên, mới vừa gặp mặt đã nhắc tới chuyện này.

Kỷ An Sâm nói: “Trước đó tôi không biết rõ công hiệu của Hắc Tinh Châu, ra giá quá thấp, tôi muốn bồi thường một chút.”

“Không cần, tôi đã đồng ý bán với giá 5 triệu, thì chính là 5 triệu, không thể vô duyên vô cớ nhận thêm tiền, như vậy tôi cũng không yên lòng được, cho tôi số tài khoản đi.”

Kỷ An Sâm nhìn cậu, cặp mắt lộ ra kia cực kỳ xinh đẹp, “Thật không dám giấu diếm, tôi nghe lời cậu nói, để lại mấy viên Hắc Tinh Châu cho người già trong nhà, hiện tại bọn họ đều ăn ngon ngủ ngon, tinh thần cũng rất tốt, bọn họ đều nói tôi ra giá quá thấp, mỗi ngày đều thúc giục tôi chuyển thêm tiền cho cậu, tôi cũng không còn cách nào khác.”

Lận Cửu trầm mặc, cậu rất có thiện cảm với người già, luôn không có cách cự tuyệt.

Kỷ An Sâm thấy cậu đã buông lỏng, không ngừng cố gắng nói, “Hắc Tinh Châu có tác dụng rất lớn đối với người bệnh, em họ tôi bởi vì bị bệnh, mỗi đêm đều không ngủ ngon, dùng Hắc Tinh Châu xong, cũng có thể an ổn đi vào giấc ngủ, trân châu tốt như vậy, không chuyển thêm tiền tôi cũng cảm thấy lương tâm bất an.”

Lận Cửu: “…….”

Vị ‘em họ’ này không phải đang nói đến nam thần của cậu chứ?

Ngẫm lại nội dung video Tư Thần tuyên bố, anh nói anh họ đã đưa cho anh một viên trân châu, hôm đó lại vừa vặn là ngày hôm sau sau khi cậu bán Hắc Tinh Châu……

Lận Cửu: “…..”

Lận Cửu: “…….”

Lận Cửu: “……..”

Cũng quá trùng hợp đi, Giang Khả là bạn của Tư Thần, Kỷ tiên sinh lại là anh họ của Tư Thần, vận khí này của cậu, làm ở ngành nghề không hề liên quan cũng có thể nhấc lên quan hệ với Tư Thần.

Nhớ tới hôm qua chính mình vừa gửi cho Tư Thần một viên Hắc Tinh Châu, Lận Cửu liền có chút hoang mang, lo lắng áo choàng cũng không che nổi chính mình.

Cậu sờ lỗ tai, lấy từ túi giấy ra một cái hộp, “Chỗ này có 12 viên, tiền kia của anh coi như dùng để mua chỗ Hắc Tinh Châu này.”

Đây là trân châu lấy được từ con sò Hắc Tinh tối hôm qua cậu lấy ra, con sò Hắc Tinh này chỉ có mấy viên như vậy, lo lắng Kỷ tiên sinh sẽ không cho cậu số tài khoản, cậu chỉ có thể lấy Hắc Tinh Châu ra, cậu không muốn thiếu nợ nhân tình.

Hắc Tinh Châu lần này đều không quá lớn, đường kính trong khoảng 8 đến 19 mm, thoạt nhìn rất đồng đều.

Hắc Tinh Châu đặt trong một hộp chocolate, phần nắp trong suốt, liếc mắt có thể nhìn thấy Hắc Tinh Châu ở bên trong, Kỷ An Sâm cầm trong tay, đã không biết nên bày ra biểu cảm gì, Hắc Tinh Châu quý giá lại hiếm có như vậy, chỉ xứng đặt trong một cái hộp chocolate?

Kỷ An Sâm: “Cậu để lại phương thức liên lạc đi.”

Lận Cửu: “Không cần, có việc tôi sẽ tới cửa hàng.”

Kỷ An Sâm bất đắc dĩ, đưa danh thϊếp của mình cho Lận Cửu, hy vọng cậu có thể chủ động liên hệ với chính mình.

Lận Cửu nhận danh thϊếp.

Kỷ An Sâm lại nói: “Carrey bên kia lại dây dưa với cậu, cậu có cần tôi hỗ trợ không?”

Kỷ An Sâm muốn thử một chút, xem cậu có ý đồ hợp tác với Carrey không.

Lận Cửu chỉ đáp lại hai chữ, “Không cần.”

Sau đó xoay người rời đi.

Kỷ An Sâm cũng không sờ chuẩn lời này có ý gì, hôm nay lại là một ngày không thể ký được hợp đồng tiêu thụ độc quyền.

Bảo vệ của Lam Tước như hổ rình mồi, đề phòng người của Carrey xông tới, sau khi hộ tống Lận Cửu vào trong xe, bọn họ mới trở lại trong tiệm.

Lận Cửu còn không biết, chuyện phát sinh ở cửa Lam Tước, đã bị người quay lại phát lên mạng xã hội.

Vốn cũng không có quá nhiều người chú ý, nhưng dòng chữ “Thương nhân bán Hắc Tinh Châu” lại quá bắt mắt, càng bắt mắt hơn chính là hai cửa hàng châu báu lớn Lam Tước và Carrey công khai đoạt người ở giữa đường, công chúng không có tiền mua Hắc Tinh Châu liền vui vẻ ăn dưa, nhìn hết vở tuồng vừa rồi.

Giám đốc kinh doanh của Lam Tước và Carrey đều đồng thời xuất hiện trong màn ảnh, bị không ít người nhận ra, điều này càng chứng thực chuyện hai nhà đoạt người là có thật.

Thời điểm nhận được điện thoại của Văn Khâm, Tư Tự đang ở công ty.

“Tôi thấy người trong video có hơi giống Lận Cửu. Mái tóc dài kia giống Lận Cửu như đúc, trên mạng đều nói người nọ là thương nhân bán Hắc Tinh Châu, rốt cuộc có phải cậu ấy hay không? Hắc Tinh Châu cậu nhận được có phải do cậu ấy gửi không?”

Cắt đứt điện thoại của Văn Khâm, Tư Tự lập tức lên mạng tìm kiếm video kia, video đã rất hot, rất nhiều người đều đang bình luận, muốn tìm ra thông tin cá nhân của vị thương nhân này, như vậy bọn họ có thể mua Hắc Tinh Châu, biết đâu còn có thể hỏi người nọ nhặt được trân châu ở đâu để bọn họ đi nhặt của hời.
« Chương TrướcChương Tiếp »