Chương 5 Đấu không nổi Kỷ Hi Chi?

[Mẹ kiếp ha ha ha ha ha, Kỷ Hi Chi có chút thú vị, tiết mục tổ không nói nhất định phải ngồi cùng khách mời, chúng ta ngồi cùng nhân viên, thật là vô tội!]

[...Kỷ Hi Chi sẽ làm những mánh lới kiểu này, không phải chỉ để thu hút sự chú ý sao! Đừng để cô ta lừa! ]

[Ta phát hiện fan các người thật thú vị, Kỷ Hi biết ngồi ngươi mắng, không ngồi cũng mắng? Các người đến đây để xem chương trình hay đến đây để mắng mỏ Kỷ Hi Chi? ]

[Đúng vậy, tôi đã rối, tôi muốn biết về nó!]

Chung Ngữ Lộc ở cuối cùng, nhìn thấy bước ngoặt đột ngột của Kỷ Hi Chi.

Cô dừng lại một chút, sau khi suy nghĩ kỹ càng, ngồi bên cạnh Quý Phong Nguyên còn tệ hơn. Cuối cùng, Chung Ngữ Lộc chỉ có thể mỉm cười và ngồi cùng một nữ nhân viên khác của nhóm chương trình.

Quý Phong Nguyên thấy vậy, trong lòng thất vọng, nhưng cũng không nói thêm được gì.

Trong số sáu khách mời, chỉ còn lại hai người ngồi cùng nhau, còn lại đều do khách mời và nhân viên, tổ chương trình muốn nhưngt cũng không xảy ra mâu thuẫn gì. Đạo diễn tức hộc máu khi nhìn thấy nó. Mà kẻ chủ mưu, Kỷ Hi Chi, đang nhàn nhã xem video kỳ thi tuyển nghiên cứu sinh bằng tai nghe. Cô ấy không quan tâm đến việc ngồi ở đâu, nhưng có ít người trước mặt cô ấy hơn một chút, yên tĩnh hơn và thích hợp cho việc học tập.

....

Kỷ Hi Chi vừa xem xong video tối qua, đang loay hoay tìm tình huống để làm một bộ câu hỏi thì máy bay hạ cánh.

Chương trình phát sóng trực tiếp bị tắt trong suốt chuyến bay và không được bật lại cho đến khi hạ cánh. Sau khi hạ cánh, sáu vị khách đi lấy hành lý trước.

Vì Quý Phong Uyên không thể ngồi cùng Chung Ngữ Lộc trên máy bay nên lần này anh ấy đi bộ nhanh hơn để lấy hành lý, và lấy hành lý của Chung Ngữ Lộc trước.

Việt Tu An đã chậm hơn một bước, vì vậy anh ta không còn cách nào khác ngoài việc lấy lại hành lý của mình.

Tần Vũ Thiên chỉ ngồi với Phương Trúc Nguyệte, và cả hai trò chuyện suốt quãng đường, và họ đã trở nên thân thiết, vì vậy anh ấy rất lịch sự lấy vali giúp Phương Trúc Nguyệt.

Hành lý của ba vị khách nữ và hai vị khách nữ đã bị lấy đi, chỉ còn lại chiếc vali của Kỷ Hi Chi vẫn chưa được lấy.

Việt Tu An ban đầu không muốn lấy hành lý của Kỷ Hi Chi, nhưng khi anh quay lại, Quý Phong Uyên và Tần Vũ Thiên đã lấy cả hai. Nếu bây giờ cậu ta không nhận, điều đó không có nghĩa là cậu ta không phải là một quý ông. Việt Tu An thậm chí còn âm thầm thuyết phục, cho rằng đó là vì biểu hiện bên ngoài, cứ nhận đi! Việt Tu An nhìn vào máy quay, cậu ta có một khuôn mặt buồn bã, và bất đắc dĩ đi lấy hành lý của Kỷ Hi Chi.

Nhưng Kỷ Hi Chi bảo anh ta dừng lại trước khi tay anh ta chạm vào hành lý của Kỷ Hi Chi.

"Cậu không cần giúp, tôi tự làm."

Việt Tu An vốn là không muốn giúp Kỷ Hi Chi lấy, nhưng đột nhiên nghe được Kỷ Hi Chi cự tuyệt, trong lòng lại cảm thấy không thoải mái.

Ý cô là cô không cần giúp đỡ, cô có thể ghét mình? !

Việt Tu An bị những lời này chọc tức nên nhất quyết muốn giúp đỡ.

"Tránh ra, để tôi!" Việt Tú An vươn tay hướng Kỷ Hi Chi kéo vali.

Cậu ta định nhấc nó xuống, nhưng chỉ dùng lực bằng một tay. Không thể nhấc nó. Rồi lấy nó bằng cả hai tay và nhấc nó lên một lần nữa. Vẫn chưa thể nhấc nó.

Việt Tú An: ? Cậu ta không hề giả vờ? !

[Chết tiệt, Việt Tu An không thể di chuyển? Chết cười, hóa ra Việt Tú An thật sự là chỉ có thể nói! ]

[Cứu với, buồn cười quá, trước khi Việt Tu An còn khoe cơ bắp trên Weibo, thiết kế nhân vật đã sụp đổ hahahaha! ]

Việt Tú An chính mình cũng có chút sửng sốt, trước kia hắn tại phòng thể dục dùng tạ tập luyện, bây giờ xách vali lại không thể di chuyển? Thật là thái quá! Việt Tú An càng không tin, lại càng muốn nhấc lêm, đúng lúc hắn định dùng hết sức lực nhắc tới.

Kỷ Hi Chi đứng phía sau cũng không thể đợi thêm được nữa, nếu cậu ta không nhấc hành lý lên, băng chuyền chút nữa sẽ quay lại. Kỷ Hi Chi tiến lên một bước, một tay nhấc vali xuống.

Việt Tú An: ? ! ! !

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp: ? !

[Người tốt, Việt Tu An thậm chí không thể so sánh với Kỷ Hi Chi? ]

[ Việt Tu An cố ý? Điều này có phần không lịch sự! ]

[Nhưng ... tại sao tôi cảm thấy nó là thật? Các đường gân trên cánh tay của Việt Tu An vừa mới nổi lên, nó trông không giống như giả! ]

Việt Tu An thậm chí bắt đầu nghi ngờ rằng chiếc vali mà cậu ta vừa nhận được là giả. Cậu ta không thể tin được nhìn Kỷ Hi Chi: "Cô đang đóng gói cái gì bên trong vậy?! Nặng như vậy!"

Kỷ Hi Chi vừa trả lời vừa đẩy vali: "Sách." Sách của sinh viên luật nặng chỉ có sinh viên luật mới biết.

Mặc dù bây giờ thân thể đã thay đổi, nhưng không biết có phải hay không bởi vì nguyên chủ đã khỏe khoắn, mà có thể dễ dàng nhấc lên những quyển sách này.

Việt Tu An vừa nghe Kỷ Tích Chi kể chuyện, liền không nhịn được cười ra tiếng.

"Phốc! Sách?! Kỷ Hi Chi, cô không biết trên Weibo bọn họ đặt cho cô một biệt danh sao?!"

[Kỷ Hi Chi đọc sách? Haha! Kỷ Hi Chi có thể sử dụng não của mình trước khi nói dối không! ]

[Kẻ nói dối đã thành thói quen nói dối, chẳng lẽ bên trong chỉ có mấy viên gạch, sách gì nặng như vậy?]

Kỷ Hi Chi không để ý Việt Tú An giễu cợt, cô chỉ muốn mau chóng đến nơi, sau đó tìm một bộ đề để làm.

Tổ chương trình cuối cùng quyết định ghi hình tại một ngôi làng rất hẻo lánh.

Sáu vị khách mời ra khỏi sân bay, bắt xe của các nhà tài trợ chương trình và lái xe trong bốn giờ trước khi đến địa điểm của họ.

Ở thôn Bình An, tổ chương trình đã bố trí sẵn nhân viên.

Bây giờ tổ chương trình cũng đã đến cùng với sáu khách mời, và trời sắp tối.

Trưởng thôn cùng toàn bộ dân làng chờ ở cổng thôn, xe của tổ chương trình dừng ở cổng thôn.

Sáu vị khách lần lượt xuống xe cùng hành lý, vừa bước xuống xe đã nhận được vô số ánh mắt kỳ lạ.

Thôn Bình An nằm ở một nơi hẻo lánh, trong thôn thanh niên đại đa số đều đã đi thành phố lớn, chỉ còn lại một đám người già yếu, phụ nữ cùng trẻ nhỏ. Trong thôn không có mạng, ngay cả TV cũng chỉ có ở nhà trưởng thôn, cho nên người trong thôn căn bản không biết người nổi tiếng nào, chỉ biết có một nhóm người tới thôn bọn họ quay chương trình.

Sáu vị khách mời đều không có tiếp xúc với người như vậy, đều đứng tại chỗ nhất thời không biết nên nói cái gì.

Tuy nhiên, đạo diễn lại thích xem một tình huống như vậy với tư cách là một khán giả.

Đạo diễn Vương của tổ tiết mục có ý xấu nói với sáu vị khách mời: “Trải nghiệm cuộc sống" của chúng tôi là theo đuổi trải nghiệm thực tế, vì vậy hôm nay tổ tiết mục không chuẩn bị phòng ngủ cho mọi người, đây đều là dân làng ở Bình An của chúng tôi Làng, mọi người cần phải gây ấn tượng với dân làng bằng cách thể hiện tài năng của mình, và sau đó họ có thể có cơ hội qua đêm tại nhà dân làng!"

Một số khách mời đã chết lặng khi nghe điều này. Họ không được ở lại, và họ phải gây ấn tượng với dân làng bằng khả năng của mình, sau đó họ mới có cơ hội ở lại.

Việt Tu An là người đầu tiên giơ tay và nói: " Nếu họ không có ấn tượng thì sao?!"

Đạo diễn Vương thờ ơ nói: "Vậy thì không có chỗ ngủ!"