Chương 3

Nam Hi không rõ, nhưng vẫn căng da đầu nói: "Xin lỗi sư đệ, có lẽ vừa rồi ta bị kích động nên mới không khống chế được bản thân."

Liên Thiên Tinh vốn có chút tức giận, nhưng giọng nói vừa nãy nghe có vẻ biến ảo khôn lường và xa xôi, dường như cũng không giống như là được phát ra từ miệng sư tỷ.

Mà Nam Hi tựa hồ cũng không có ý thức được thanh âm này, chẳng lẽ là... Cậu vậy mà có thể nghe thấy tiếng lòng của Nam Hi sư tỷ?

Liên Thiên Tinh có hơi do dự lắc đầu: "Không sao, đệ có thể hiểu."

Cậu không thể lý giải được.

Liên Thiên Tinh tiếp tục nói: "Sư tỷ, nghe nói tâm trạng tỷ không được tốt, đệ liền nghĩ nên đưa một chút chân gà kho tới cho tỷ, hy vọng tỷ sẽ vui vẻ hơn."

Nam Hi ngẩn ra.

Dựa theo thiết lập nhân vật, nàng hẳn nên phải lắc đầu, đau thương cười một tiếng, rồi từ chối, nhưng...

Nam Hi nhanh chóng phản ứng lại, nở một nụ cười khổ, sau đó đi vào mở cửa sân, nói: "Sư đệ có lòng rồi, cảm ơn sư đệ. Mời đệ vào nhà ngồi, để tỷ đi pha cho đệ một chén trà."

[Chân gà kho nè! Đây chính là chân gà kho nè! Lục trưởng lão chếc tiệc, lại nắm rõ sở thích của mình như vậy.]

Lại là thanh âm đó, Liên Thiên Tinh nhìn theo bóng lưng Nam Hi đang đi vào trong phòng, rõ ràng là vẻ mặt rất bi thương nhưng không hiểu sao cậu lại thấy bóng lưng này mang theo một chút vui vẻ.

Mặc dù không biết âm thanh này rốt cuộc là như thế nào nhưng vẻ mặt Liên Thiên Tinh lại tươi tắn hơn hẳn, cậu cảm thấy vị sư tỷ này dường như cũng không khó tiếp cận như cậu tưởng.

An ủi cũng không phải là chỉ đơn thuần mang đến chút quà là xong, hơn nữa, Nam Hi cũng đã pha trà xong, Liên Thiên Tinh ít nhất cũng phải ngồi xuống uống hết chén trà rồi mới được đi, như vậy mới được coi như là có lễ giáo.

Chân gà được xiên nhờ những que xiên gỗ, như vậy có thể dễ dàng cầm lấy mà không sợ bẩn tay, đặc biệt ở nơi này còn không có găng tay dùng một lần.

Mắt thấy Nam Hi đã gấp đến không nhịn được cầm chân gà lên, Liên Thiên Tinh nhấp một ngụm trà, do dự một chút, vẫn là quyết định nên nói gì đó.

Nhưng ngay sau đó, trong tay cậu đã nhiều một cái chân gà, người con gái trước mặt hơi cụp mắt xuống, mang theo một tia ưu thương khó mà bỏ qua, nói: "Sư đệ cũng ăn một chút đi... Ta cũng ăn không hết được nhiều như vậy."

Liên Thiên Tinh trực tiếp ngây ngốc, nếu như không để vào mắt đống chân gà này, ngược lại mới là phù hợp với tác phong thường ngày của vị sư tỷ nhà mình.

Chỉ là hình như có chỗ nào đó là lạ.

[Chếc tiệc, chân gà này là của mị, hôm nay dù cho có bất kỳ ai tới, ngoại trừ Liên sư đệ, mị còn lâu mới chia cho ăn ké nhá!]

Nam Hi thừa dịp không có ai chú ý, hung hăng cắn một miếng chân gà.

Liên Thiên Tinh bị lời nói làm cho xấu hổ, thiếu chút nữa làm rớt chân gà trong tay, cậu cầm chân gà hỏi: "Sư tỷ thương tâm như thế, có phải là do Tề... đạo hữu kia?"

Nam Hi nghe thấy chuyện chính, đột nhiên ngẩng đầu lên, vô thức hít vào một hơi.

"Ta... Khụ khụ! Khụ khụ khụ!!"

Trong miệng nàng vẫn còn nhai chân gà kìa, vì quá sốt ruột nên quên bà nó mất nước sốt để ướp chân gà có vị cay không hề tầm thường, bên trong cổ họng cay nóng, nàng liều mạng ho khan, dọa cho Liên Thiên Tinh vội vàng đứng lên, cậu vỗ nhẹ lên lưng nàng rồi đưa tách trà cho nàng, trông còn gấp hơn cả Nam Hi.

"Sư tỷ đừng quá thương tâm, nam tử kia chướng mắt tỷ, chi bằng tỷ kiếm người khác đi. Sư tỷ đẹp như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người yêu thích tỷ thôi."

Nam Hi ở đằng sau liên tục ho khan, chỉ nghe được cái gì mà nam tử kia chướng mắt mình, tay nắm chặt tách trà, đôi mắt phiếm hồng.

Nàng nói không ra lời, chỉ có thể hò hét ở trong lòng.

[Tề Thiên chóa má!]

Bởi vì nghe đến tên nam chính nên nàng mới bị sặc, Nam Hi đương nhiên sẽ không trách Liên Thiên Tinh, vì thế chỉ còn cách giận chó đánh mèo lên người nam chính, hay cũng chính là Tề Thiên. Lại cộng thêm mối thù xưa, cùng những tiếng ho đến tê tâm liệt phế càng khiến những tiếng hò hét trong lòng của nàng nghe sao mà đáng sợ, nếu mà tiếng hét có thể cất thành lời thì có khi còn làm âm thanh cho phim kinh dị được luôn ấy chứ.

Liên Thiên Tinh run rẩy, lại tiếp tục bị dọa, khϊếp sợ mà nhìn vị sư tỷ nhà mình.

Không phải nói là Nam Hi sư tỷ yêu vị Tề Thiên kia đến chết đi sống lại sao? Sao mà cậu lại nghe ra âm thanh như muốn hận chết gϊếŧ chết cả nhà người ta vậy?

Nam Hi khó khăn lắm mới lấy lại được bình tĩnh, một tay chống lên bàn, ngẩng đầu nhìn về phía Liên Thiên Tinh, trấn an cười một tiếng nhưng bây giờ nàng vẫn chưa thể nói được.

[Hắn ta có thân phận hay địa vị mọe gì chớ? Còn dám chướng mắt bà đây à? Hắn ta dám? Sau này đừng có mà để bà đây nắm được thóp của mi!]

Liên Thiên Tinh quan sát sắc mặt của Nam Hi, không biết có phải là vì nghe thấy tiếng lòng hay không mà lúc này cậu nhìn vị sư tỷ nhà mình, hai mắt phiếm hồng, đầu tóc rối bời, thân thể vặn vẹo, nở một nụ cười dữ tợn với cậu...

Thê lương hệt như lệ quỷ giáng lâm.