Chương 13.1

Lục Trì là ai.

Đừng nói đặt ở Bắc thành, cho dù tính cả nước, hắn cũng đứng số một số hai bảng xếp hạng người đàn ông độc thân kim cương.

Lục Trì lớn lên không phải kẻ ngoan ngoãn, là loại người hung ác lại rất biết chơi, nam nữ hướng đến hắn trường giang sóng sau xô sóng trước, toàn người có tiền có quyền, không có một ngàn cũng có tám trăm, trước kia hắn tránh ở doanh trại quanh năm suốt tháng không thấy người, hiện giờ xuất ngũ, cũng không phải không có quan lớn phú thương tìm tới cửa, nhưng tiếp xúc một lượt, nhóm bạch phú mỹ đều tự biết mình đánh trống rút lui, đối với Lục Trì đều chỉ có một đánh giá: Không hiểu nhân tình, chịu không nổi.

Cũng không thấy hắn ở trong giới thượng lưu có bạn bè thân thiết, vẫn luôn là độc lai độc vãng.

Nhưng Lục thị quá có tiền, Lục Trì làm Lục thị Thái Tử gia, giá trị con người không thể đo lường, tương lai Thái Tử Phi vợ hắn khẳng định không phú thì quý.

Đừng nói Tạ Phong Hành là cái nam nhân, cho dù cậu ta là nữ, một cái phú nhị đại nho nhỏ, ở trước mặt Lục gia cũng không đáng nhắc tới.

Càng là nhân sĩ thượng tầng, càng chú trọng liên hôn môn đăng hộ đối.

Tạ Phong Hành mà muốn leo cành cao, nằm mơ đi thôi.

Nhưng không biết vì cái gì, Tống Ngọc lại càng ngày càng phẫn nộ.

Tạ Phong Hành này thay lòng đổi dạ cũng nhanh quá đi?! Một tháng trước không phải còn theo đuổi hắn sao!!

Hôm nay là trận chung kết Sprint League, Lục Minh cũng mang theo cao tầng công ty lại đây xem.

Sprint League được tổ chức đến nay, mức độ phủ sóng đã không cần bàn cãi, năm nay tuyên truyền lực độ còn lớn hơn, rầm rộ càng là chưa từng có.

Người Lục gia cũng đều tới.

Lục Văn Chi cùng Lục Tốc Tốc là tới xem Tạ Phong Hành.

Từ hôm qua sau khi gặp qua một lần ở câu lạc bộ, các cô đối Tạ Phong Hành để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc, thiếu nữ tuổi này, đúng là thời điểm thích loại hình tiểu thịt tươi,Tạ Phong Hành đã soái đến không lời nào diễn tả, lại còn biết đua xe, không ai có thể nghi ngờ sức hút của cậu.

Lục Bôn đối với Tạ Phong Hành lại đầy khinh thường, chỉ nói: “Cậu ta lợi hại hay không còn chưa biết được, chút danh tiếng còn không có, nghĩ sao có thể thắng Tống Ngọc?”

“Không phải lần trước cậu ấy thắng sao?” Lục Tốc Tốc nói.

“Đó là ngoài ý muốn,” Lục Bôn tức giận mà nói, “Em sẽ không cho rằng với thực lực của cậu ta thật có thể cùng Tống Ngọc đánh đồng? Hắn mà lợi hại như vậy, vậy sao chút tiếng tăm gì cũng không có? Cứ chờ đi, Tống Ngọc hôm nay khẳng định đem hắn đánh bò đều bò không đứng dậy nổi.”

Nhớ tới Tạ Phong Hành ở trên bờ cát lạnh nhạt cự tuyệt hắn, hắn liền giận sôi máu.

“Thua thì thua, cứ theo như anh nói đi, Tống Ngọc lợi hại, bại bởi hắn ta cũng không mất mặt.” Lục Tốc Tốc nói, “Dù sao Phong Hành ca ca lớn lên soái là đủ rồi.”

Lục Văn Chi nhỏ giọng nói: “Chuẩn.”

Lục Bôn chịu không nổi bộ dáng thiếu nữ hoa si của các cô, liền trực tiếp đi ra ngoài.

Lục Tốc Tốc hỏi Lục Văn Chi: “Chúng ta đi xem Phong Hành đi?”

Lục Văn Chi nhát gan: “A? Có thể sao?”

“Toàn bộ sân thi đấu đều là của nhà chúng ta, có cái gì không thể, hai ta làm cái gì đều có thể.” Nàng kéo tay Lục Văn Chi, “Đi thôi đi thôi.”

Nàng không thích Lục Trì, nhưng đối Lục Văn Chi cũng không tệ lắm, chủ yếu Lục Văn Chi khϊếp nhược, hiểu chuyện, làm thiên kim Lục gia cũng có mặt mũi.

Nàng lôi kéo Lục Văn Chi từ ghế lô ra tới, trực tiếp đi khu nghỉ ngơi của tuyển thủ, kết quả nửa đường lại gặp Trần Hi.

“Chúng em tới tìm Tạ Phong Hành.” Lục Tốc Tốc nói.

“Muốn tôi đưa các em qua không?” Trần Hi hỏi.

“Thế thì tốt quá.”

Trần Hi liền mang theo các cô đi tìm Tạ Phong Hành.

Tạ Phong Hành đã mặc vào quần áo đua xe, trang phục mặc vào người, dáng người cậu so với gương mặt còn muốn làm cho người ta kinh diễm hơn, chủ yếu chính là tỉ lệ cơ thể thật quá đẹp, Lục Tốc Tốc cùng Lục Văn Chi nhìn thấy cậu, lập tức cảm thấy Trần Hi còn kém xa.

Trần Hi đẹp, nhưng là vẻ đẹp ôn hòa của anh trai nhà bên, không có như Tạ Phong Hành làm người khác kinh diễm.

Tạ Phong Hành có một loại hương vị diễm lệ gợi cảm, hơn nữa lại là loại gợi cảm của thiếu niên tràn đầy sức sống, lạnh nhạt, thoạt nhìn càng lãnh khốc, gợi lên trong lòng người cảm giác nai con chạy loạn.

Cậu không cười, lại càng soái hơn.

Aaa… Lục Tốc Tốc cảm giác chính mình muốn yêu đương, thiếu nữ luôn đanh đá tùy hứng, thấy Tạ Phong Hành, giây thứ hai khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ lên rồi.

Lần này Trần Hi thời điểm đối mặt Tạ Phong Hành tự nhiên hơn nhiều, nói: “Chờ mong biểu hiện hôm nay của cậu.”

“Chúng ta đều cố lên.” Tạ Phong Hành chủ động vươn tay tới.

Trần Hi sửng sốt một chút, cùng cậu nắm tay một chút, Tạ Phong Hành mới phát hiện hắn cười rộ lên bên trái có má lúm đồng tiền.

Liền lúc hai người cầm tay, Tạ Phong Hành trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh.

Hắn thấy được Trần Hi lúc chết đi, “Tia nắng ban mai ấm áp, chiếu vào trên thân thể lạnh lẽo của hắn, bồn tắm là một mảnh máu loãng đỏ tươi.”

Nhịp tim như bị làm giật mình mà hẫng đi một nhịp.

“Làm gì?” Cậu hỏi.

“Tái hiện hiện trường, kí©h thí©ɧ ngài một chút.” Tiểu Ái nói, “Ngài phải nắm chặt thời gian làm nhiệm vụ, cũng phải nhớ kỹ, hoàn thành nhiệm vụ, không riêng gì cứu vớt được Trần Hi, cũng là cứu mạng của chính ngài, ngài muốn nhìn mình như thảm trạng trong nguyên tác sao?”

Tạ Phong Hành nói: “Được rồi.”

Tuy rằng cậu hiện tại không sợ gì cả, nhưng chính mắt nhìn thấy chính mình chết khi đua xe, cậu sợ đợi lát nữa thi đấu sẽ có bóng ma tâm lý.

Nhưng Tiểu Ái vẫn là cho cậu xem thêm một đoạn hình ảnh, không phải thời điểm cậu chết đi, mà là đang đeo mắt kính, nhuộm một đầu tóc vàng chói, tựa hồ ở đêm khuya “cậu” vừa đi vừa khóc, khóc cực kỳ thương tâm, khóc giống như một kẻ điên.

“Cậu” nghe thấy có người gọi cậu: “Tạ Phong Hành!”

“Cậu” đột nhiên quay đầu, tóc dài che khuất mặt mày, nước mắt lăn dài.

Tạ Phong Hành giống như cảm nhận được rõ sự bị thương trong đôi mắt của “chính mình”, cậu hỏi: “Mày đang làm gì?”

Tiểu Ái nói: “Kỳ thật đó đều là ngài bị mảnh nhỏ hóa ký ức. Cho ngài xem lại, là hy vọng ngài hôm nay thi đấu càng có động lực.”

“Cái gì động lực cơ?”

“Ngài chỉ có được một lần cơ hội thay đổi nhân sinh, cơ hội trọng sinh này, bao nhiêu người đều cầu mà không được.” Tiểu Ái nói, “Ngài là cứu vớt người khác, cũng là cứu vớt chính mình. Hy vọng ngài nỗ lực hết sức, ngăn cản bi kịch phát sinh.”

Ánh nước mắt quá chói, cậu không có thấy rõ “cậu” bên kia là bộ dáng gì.

Bất quá đều không quan trọng, chuyện quá khứ cậu đều không muốn biết.

Tạ Phong Hành liền nói: “Mày hôm nay không thích hợp.”

“Ai nha, nhân gia còn không phải xem ngài vẫn luôn không ra tay, mắt thấy Trần Hi liền sắp bị Tống Ngọc công hãm, có điểm sốt ruột sao.”

“……” Tạ Phong Hành nói: “Mày như vậy tao thấy nhiều thành thói quen. Yên tâm, hôm nay Trần Hi nhìn không tới Tống Ngọc đâu, hôm nay là sân nhà của tao, chờ xem Phong ca ca của mày nhất minh kinh nhân đi.”

Tiểu Ái: “……”

Bên kia Tống Ngọc cũng đã đổi xong trang phục đua xe.

Thi đấu liền lập tức bắt đầu rồi, hắn ngược lại trở nên nghiêm túc lên.

Hôm nay hắn chỉ có thể thắng, không thể thua.

Lần trước thua, không có người để trong lòng, nhưng lần này nếu lại thua, mọi người chắc chắn sẽ bàn tán.

Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, nhân viên công tác đoàn xe bọn họ tiến vào, nói: “Tiết tổng tới.”

Vừa dứt lời, liền thấy Tiết Thành cùng vài người đi vào.

Tống Ngọc lập tức đứng lên: “Ông chủ.”

Tiết Thành cười nói: “Hôm nay cũng không thể thua nữa đâu đấy.”

“Ngài yên tâm, không có khả năng.” Tống Ngọc nói.

Người bên cạnh cũng nói: “Hôm nay nên cho Tạ Phong Hành nhìn rõ xem, ngài khả năng không biết chứ, bên ngoài rất nhiều người đều đang chờ xem hắn hôm nay có thể hay không còn thắng cậu Tống.”

“Được rồi, cậu cũng phóng nhẹ nhàng chút, phát huy trình độ bình thường là được, thắng một cái tuyển thủ nghiệp dư khẳng định không thành vấn đề.”

Từ phòng Tống Ngọc ra tới, Tiết Thành liền hỏi: “Tạ Phong Hành ở phòng nào?”

Lập tức liền có nhân viên công tác dẫn hắn đi qua.

Tiết Thành ở giới đua xe xem như đại lão, đoàn xe của hắn, ở thị trường quốc tế cũng tính có chút danh tiếng, mỗi người đều tôn xưng mà gọi hắn một tiếng ông chủ Tiết.

Còn chưa đi đến cửa phòng Tạ Phong Hành, bọn họ liền ở bên ngoài hành lang gặp gỡ.

Tạ Phong Hành vẫn là bộ dạng như khi thi đấu lần trước, xách theo mũ bảo hiểm màu đỏ.

“Nhân vật mục tiêu số 2 xuất hiện, Tiết Thành, 38 tuổi……”

Không đợi Tiểu Ái giới thiệu xong, Tạ Phong Hành liền thấy Tiết Thành cười chào hỏi: “Tiểu Tạ đúng không?”

Người bên cạnh lập tức giới thiệu cho Tạ Phong Hành: “Ông chủ Tiết của đoàn đội Hồng Nhật.”

“Tôi biết, nghe danh đã lâu.” Tạ Phong Hành nhìn Tiết Thành nói.

Tiết Thành thế này, so với cậu tưởng tượng già hơn một chút, béo hơn một chút, diện mạo đã dầu mỡ lại còn khôn khéo.

Đòi xứng với Trần Hi, đúng là không thể nhịn được mà.

Tiết Thành cười nói: “Cậu lần trước thắng Tống Ngọc thành viên đoàn xe của chúng tôi, tôi thực chờ mong biểu hiện hôm nay của cậu đấy.”

Hơi có chút giọng diễn xuất giả dối.

Tạ Phong Hành nói: “Hy vọng tôi sẽ không làm ngài thất vọng.”

Tiết Thành cười cười, đôi mắt lại trên dưới đánh giá cậu một chút, hắn trong nguyên tác có những cái đam mê đặc thù, làm Tạ Phong Hành cảm thấy ánh mắt kia cũng dính nhớp ghê tởm, trực tiếp liền rời khỏi.

Bên cạnh nhân viên công tác ngược lại thay hắn hoà giải: “Cậu ta vẫn luôn như vậy, ngài đừng để ý.”

Tiết Thành nói: “Có cá tính, khá tốt.”

Ánh mắt âm u, mang theo điểm xâm lược .

Thi đấu lập tức liền phải bắt đầu rồi.

Khương Thấm Phương bọn họ đều đã về tới ghế lô, mấy cái cao tầng Sprint đều ở, nhân viên công tác rất nhiều, nhưng mọi người đều thực an tĩnh, toàn bộ ghế lô cơ hồ một chút thanh âm đều không có.

“Lục tổng, thi đấu lập tức liền phải bắt đầu rồi, có thể vào bàn.”

“Ngài thật sự không tham gia lễ khai mạc sao?” Phó tổng hỏi.

“Ngài cùng Lục Trì đi là được, tôi không đi, tôi hôm nay chỉ là người xem bình thường thôi.” Lục Minh cười nói.

Một phòng người liền đi theo bồi cười.

“Sau khi lễ khai mạc kết thúc, gọi Lục Trì lại đây.” Lục Minh lại nói.

“Để lại chỗ cho hắn.” Phó tổng vội nói.

Lục Minh gật gật đầu, nhìn về phía Khương Thấm Phương: “Đi thôi.”

Khương Thấm Phương gọi Lục Tốc Tốc cùng Lục Văn Chi lại đây, còn cười giúp Lục Văn Chi chỉnh một chút tóc mái.

Toàn bộ hành trình đều có camera ghi lại.

Hôm nay một nhà bọn họ xuất đầu lộ diện tới xem, không có ngồi tại ghế lô, mà là giống người xem bình thường đi trên khán đài, đương nhiên là vì lăng xê xã giao, thể hiện tác phong bình dị.