Chương 1

Bầu trời u ám, những đám mây xám xịt bay thấp đến nỗi dường như chúng đang ở rất gần, gió thổi như đang cảnh báo một cơn bão sắp tới.

Khu trung tâm thương mại CBD, tầng trên cùng của tòa nhà, bên ngoài văn phòng của CEO.

Vài thư ký phụ vụ tổng tài ngồi lặng lẽ tại bàn làm việc của họ, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên giao lưu ánh mắt, cuối cùng, mọi con mắt đổ dồn vào cánh cửa văn phòng đang đóng kín.

Đã nửa giờ kể từ khi đứa con trai lớn bất tài của lão tổng bước vào.

"Bùm!"

Có vẻ như tập tài liệu bị ném đập vào cửa gỗ.

"Còn mang thứ rác rưởi này tới gặp tao, mày có thể thu dọn hành lý ra khỏi nhà, tao coi như không có con trai như mày!"

Những người có mặt có thể được nghe rõ ràng giọng nói giận dữ của lão tổng ngay khi cách cánh cửa gỗ cứng, chất lượng cao. Các thư ký ngầm hiểu với nhau, trong lòng đều có chung một ý nghĩ:

Lại nữa rồi.

Cửa bị mở ra từ bên trong, tiếng trách mắng càng rõ ràng hơn, át đi tiếng sấm rền bên ngoài cửa sổ.

"Ngẩng đầu lên! Ngày nào mày cũng co rúm lại làm gì!"

"Cha, bình tĩnh..."

"Một đứa rác rưởi như mày là con trai tao, tao có thể bình tĩnh được sao!? Cút khỏi đây!"

Một chồng tài liệu bị ném ra ngoài, những tờ giấy A4 vương vãi khắp nơi.

Người bị đuổi ra ngoài là một thanh niên, khoảng 24, 25 tuổi, mặc một bộ vest đắt tiền được đặt may riêng, đầu tóc chải chuốt cẩn thận, nhưng phong thái lại dè dặt, lạ lẫm, như thể bị ép ăn mặc như giới thượng lưu kinh doanh này.

Anh ấy tính tình dường như rất tốt, bị cha mắng xấu hổ đến mức một đám thư ký phía sau đều nghe thấy, nhưng anh ấy vẫn lặng lẽ ngồi xổm xuống, nhặt lên từng tờ một.

Mấy thư ký nháy mắt với nhau, cuối cùng người đứng gần anh nhất bị mọi người âm thầm phân công nên chỉ biết bĩu môi tủi thân chạy đến giúp đỡ.

“Tiểu Hoắc tổng, để tôi làm.” Thư ký nói chuyện rất lễ phép, rất chuyên nghiệp, nhìn thấy mọi người thì hơi mỉm cười.

Hoắc Sơ Tiêu gượng cười đáp lại cô: "Không sao, cô đang bận mà."

Nhân cơ hội này, cô thư ký nhìn anh thật gần. Trên khuôn mặt tuấn tú trầm tĩnh có một nốt ruồi nhỏ màu nâu nằm trên lông mày bên phải, hàng mi mỏng rủ xuống yếu ớt phía trên đôi mắt trong veo, đôi môi mọng nước hơi mím lại.

Đẹp thật sự.

Cấp dưới đang ngẩn người, thư ký và Hoắc Sơ Tiêu cùng nhặt một mảnh giấy, đầu ngón tay chạm vào nhau, nhiệt độ mát lạnh khiến cô tỉnh lại.

Hoắc Sơ Tiêu nhận lỗi trước: "Tôi xin lỗi."

Cô thư ký thắc mắc, tại sao người này lại hăng hái nhận lỗi như vậy? Cứ như thể anh ấy sợ làm mất lòng một cô thư ký nhỏ bé như cô. Anh ấy là con trai của lão tổng công ty mà.

Chẳng mấy chốc đã thu dọn xong mấy tờ giấy, Hoắc Sơ Tiêu ôm tập tài liệu bị cha ném như rác vào ngực, cúi đầu thì thầm cảm ơn thư ký rồi lặng lẽ rời đi.

Anh đóng cửa phòng chủ tịch, vờ như không nghe thấy tiếng thì thầm của các cô thư ký sau cánh cửa đóng kín.

Hoắc Sơ Tiêu trở lại chỗ của mình, những đồng nghiệp đi ngang qua như bị đóng băng trong giây lát. Anh cười khổ, trong lòng thầm nhủ không có đứa con trai nhà tổng tài nào đáng xấu hổ hơn mình.

Anh đến phòng trà rót một tách cà phê để giải khát, nhưng khi anh chuẩn bị rời đi, anh vô tình nghe thấy một vài người nói chuyện phiếm trong căn phòng bên cạnh.

"Nghe nói chưa, người kia lại bị Boss đuổi ra khỏi phòng làm việc, nghe nói tài liệu ném khắp nơi, Boss rất tức giận."

"Người nào? Tiểu Hoắc tổng?"

"Suỵt, nhỏ giọng lại đi. Không phải anh ta thì ai? Anh ta vào công ty được một năm rồi, mấy thư ký xem chuyện cười cũng được một năm luôn."

"Lão tổng yêu cầu rất cao ở con trai, có lẽ là để chúng ta thấy. "

"Vậy cậu còn chưa thấy Hoắc phu nhân đối xử với con trai thứ hai như thế nào rồi. Mới tháng trước, Tiểu Hoắc tổng khác đến công ty nghỉ hè mấy ngày, mấy ngày đó lão tổng rất vui vẻ.. .. tươi như hoa. Thảo nào tôi toàn nghe người ta nói con thứ của Hoắc gia có tiền đồ hơn con cả."

"Tiểu Hoắc tổng kia còn nói chuyện với tôi! Cậu ấy mới vào đại học, tươi trẻ lại biết cách nói chuyện, không giống ai kia chán chường, thấy ai cũng xin lỗi, nhìn là thấy khó chịu”

“Không phải cùng một cha sinh ra sao, vậy là người thì trên trời người thì dưới đất”

Hoắc Sơ Tiêu lặng lẽ đi ra khỏi phòng trà, không còn tâm trạng uống cà phê.

Anh gượng cười trước màn hình máy tính tối đen, nhưng nhanh chóng bỏ cuộc.

Điện thoại rung lên, là cuộc gọi của mẹ.

Hoắc Sơ Tiêu lập tức vui vẻ lên, dùng giọng nói hưng phấn cố gắng che đậy sự phiền muộn trong lòng, không muốn mẹ nghe thấy có chuyện không ổn.

"Mẹ, có chuyện gì ạ?"

Giọng của mẹ Hoắc cũng nghiêm túc như của cha anh.

"Buổi tối đừng quên trở về tổ trạch."

"Hôm nay là sinh nhật của bà. Dù công việc có bận rộn đến đâu, con sẽ không quên đâu ạ. Đừng lo."

Hoắc Sơ Tiêu nghĩ đến món quà sinh nhật lần này chuẩn bị cho ngoại tổ mẫu, trong lòng tràn ngập chờ mong vô tận, đôi mắt tràn ngập ý cười híp lại thành hai vầng trăng khuyết.

Mẹ Hoắc lại hừ lạnh một tiếng: "Bận? Tao xem mày không phải bận công việc, mà là bận chọc giận cha mày! Nghe nói mày lại làm sai chuyện khiến ông ấy tức giận?"

Khuôn mặt tươi cười rạng rỡ phản chiếu trên màn hình máy tính vẫn đang được giữ nguyên.

"...Đó là, cha đang dạy con cách quản lý công ty..."

"Ha ha, mày thật giỏi tự an ủi mình! Mỗi ngày đều cho nhân viên công ty xem truyện cười, mày còn có lòng tự trọng sao? Tao nói mày căn bản không có năng khiếu, về nhà bình tâm học lại cách tính cổ tức* đi”

*cổ tức là khoản lợi nhuận ròng trả cho mỗi cổ phần, bằng tiền mặt hoặc tài sản khác từ nguồn lợi nhuận được giữ lại của công ty, sau khi đã thực hiện các nghĩa vụ về tài chính.

“Con không phải muốn làm cha vui sao …..”

“Lạy trời lạy phật, con đừng lảng vảng trước mặt cha, ông ấy sẽ vui hơn đó. Con không phải em trai, cư xử thế thì được gì? Được rồi, mẹ chỉ muốn nhắc con, ăn mặc lịch sự. Bà không thích cái vẻ ngoài ủ rũ thường ngày của con, với lại đừng đến quá sớm, khi mọi người đã đủ về cũng chưa muộn, ở nhà không thiếu con đâu. Lần trước con về sớm, sau đó ngoại tổ mẫu than phiền với mẹ rất lâu, nói con dạy mãi không được, ở với con bà chán lắm, bảo mẹ lần sau gọi em con qua. . "

Khuôn mặt tươi cười hoàn toàn biến mất, Hoắc Sơ Tiêu xấu hổ cúi đầu như một đứa trẻ làm sai chuyện, nhỏ giọng nói: "Vâng... Mẹ, con xin lỗi."

"Được rồi, được rồi, cả ngày nghe con nói cũng không thể vui lên được."

Điện thoại bị tắt không thương tiếc.

Hoắc Sơ Tiêu thậm chí không dám nhìn vào khuôn mặt của chính mình trên màn hình, anh đóng máy tính xách tay trong tích tắc.

Anh giả vờ nhắm mắt lại, ở một mình.

Nếu thật sự chỉ có thế thì tốt rồi …..

Anh sống hai mươi bốn năm, cũng bị khinh thường hai mươi bốn năm.

Sinh ra trong một gia đình kinh doanh nhưng lại không biết gì về quản lý tài chính. Cho dù trúng tuyển vào học viện nghệ thuật hàng đầu thì sao? Giành được giải thưởng lấp đầy toàn bộ bức tường thì sao? Trong mắt gia đình, anh luôn là một kẻ ngu dốt lãng phí.

Ngay cả khi anh nghiến răng từ bỏ sự nghiệp hội họa sau khi tốt nghiệp, cứng đầu cứng cổ để vào công ty học tập, anh vẫn bị cha coi thường, mẹ chán ghét, là trò cười trong mắt nhân viên công ty .

Nhưng người em trai Hoắc Sơ Hồng mà họ nói đến, kém anh bốn tuổi, lại hoàn toàn trái ngược với anh.

Thông minh, sớm hiểu biết, lúc còn đi học đã là nhân vật nổi tiếng, cậu ta học kinh tế và quản lý tại một trường đại học hàng đầu, hiện đã bắt đầu tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.

Ngay cả ngoại hình của họ dường như cũng được tạo riêng cho tính cách của nhau. Hoắc Sơ Tiêu sống nội tâm nhút nhát, vì vậy anh ấy trông có vẻ không hung dữ, thậm chí còn mệt mỏi với thế giới. Hoắc Sơ Hồng tính tình cởi mở, vui vẻ, sinh ra đã có môi đỏ răng trắng, sáng sủa bay bổng, nói năng ánh mắt lanh lẹ khiến người ta không thể rời mắt, càng giống mẹ hơn.

Hoắc Sơ Hồng được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, luôn đứng ở trung tâm ánh đèn sân khấu, những người khác chỉ là tấm nền. Còn anh? Anh thậm chí còn tấm nền. Anh cũng bị lôi vào ánh đèn sân khấu ấy, nhưng lại hoàn toàn là một tài liệu giảng dạy tiêu cực, chỉ để làm nổi bật sự xuất sắc của em trai anh.

Anh không phải là bảng nền, anh phải là bảng chiếu sáng.

Hoắc Sơ Tiêu cảm thấy thích thú với suy nghĩ này.

Một nhân viên đi ngang qua bên ngoài bức tường kính của văn phòng nhỏ, liếc nhìn thấy anh cười ngốc nghếch, lập tức chạy đi.

Hoắc Sơ Tiêu biết người này sẽ nói gì với người khác khi anh ta quay lại.

Chắc chắn lại là Tiểu Hoắc tổng lại ở một mình, nản chí căng thẳng ủ rũ, là bị rối loạn tâm thần.

Hoắc Sơ Tiêu cảm thấy mệt mỏi khi nghĩ về nó. Sẽ thật tuyệt nếu anh có thể trở thành một người không quan tâm người khác nghĩ gì. Anh không thích cuộc sống chút nào.

Buổi tối, anh ngoan ngoãn nghe lời mẹ, đến gần bảy giờ mới một mình bắt taxi về tổ trạch.

Gõ cửa bước vào, thay vì ném áo khoác và ba lô cho bảo mẫu, anh lại treo chúng lên giá treo áo như thường lệ. Dù xuất thân là thiếu gia nhưng từ nhỏ Hoắc Sơ Tiêu đã quen bị ghét bỏ, chưa bao giờ dám làm phiền những người được gọi là "người hầu" này. Thật đáng tiếc khi chưa từng có ai đón nhận tình yêu của anh.

Quả nhiên, bảo mẫu cũng không thèm nhìn hắn một cái, xoay người làm việc khác.

Con trai cả không được sủng ái không cần xu nịnh.

"Bà ơi, cháu đã về!" Hoắc Sơ Tiêu cao giọng, dùng giọng điệu hưng phấn nhất hướng phòng khách hô to.

Đại sảnh vốn náo nhiệt tiếng cười nói lập tức yên tĩnh trong giây lát.

Đó cũng là sự yên tĩnh mà anh quen thuộc nhất. Khi người mà mọi người trong nhà không ưa trở về, anh sẽ luôn được "chào đón" bằng cách này.

Người duy nhất tiếp đón là cô nhỏ của anh.

"Ừ, Tiêu Tiêu đến rồi, con có bị mắc mưa không?"

Người cha đang cùng các anh em vui vẻ thảo luận đại sự, nhất thời sa sầm mặt: "Cái gì mà Tiêu Tiêu, nó bao nhiêu tuổi rồi, sao còn gọi khó nghe như vậy? Làm hư nó!"

Người duy nhất đến chào đón anh là cô nhỏ, cô ấy giúp anh vuốt thẳng tóc mái và thì thầm: “Đừng nghe lời cha con, ông ấy, ngày nào cũng làm ra bộ dáng gia chủ, chán lắm”.

Vừa nói, cô ấy vừa nháy mắt với anh rồi làm bộ nhăn nhó.

Hoắc Sơ Tiêu mỉm cười với bà, vui vẻ nói với bà lão được mọi người vây quanh: "Ngoại tổ mẫu, sinh nhật vui vẻ!"

Tuy nhiên, bà ấy cau mày: "Ôi, ồn ào quá, cậu tưởng bà già tôi điếc sao? Ồn quá."

Cha anh cũng nheo mắt nhìn anh: "Sao mày lại tới đây muộn như vậy? Công việc mày còn không làm tốt, cả ngày phải tăng ca, tiền điện của công ty đều trả cho mày? Sợ rằng còn quên hôm nay là sinh nhật bà. Rốt cuộc mày nhớ cái gì!"

Nụ cười trên khóe miệng Hoắc Sơ Tiêu đông cứng lại.

Anh liếc nhìn mẹ mình, người đã không nhìn anh từ khi anh bước vào phòng, cắn môi, không phản bác.

Phòng khách lớn chật kín tất cả các thành viên trong gia đình. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào anh, với sự khinh miệt và coi thường. Nhưng chỉ có mẹ anh là nhìn anh đau khổ.

Cô nhỏ thay anh xoa dịu mọi chuyện: "Anh à, anh thật là... Tiêu Tiêu làm việc gì cũng nghiêm túc. Quên mất, Tiêu Tiêu, con có chuẩn bị quà cho bà không? Mau cho mọi người xem đi."

"Vâng."

Lúc này Hoắc Sơ Tiêu mới sực tỉnh, vội vàng lấy ra bức chân dung mà anh đã dành cả tháng trời để vẽ cho ngoại tổ mẫu.

Cô nhỏ thấy anh có chút rụt rè không dám tiến lên liền đẩy anh qua.

"Mẹ xem này, đây là Sơ Tiêu vẽ cho mẹ, thế nào? Năm đó thằng bé là thủ khoa trong kỳ thi chuyên nghiệp của Học viện mỹ thuật, Sơ Tiêu của chúng ta học rất giỏi, nhìn bức tranh này đi, đây..."

Bà cụ liếc nhìn, nhưng lại lấy quải trượng đập lên tranh trong tay Hoắc Sơ Tiêu tạo thành một cái lỗ ở chính giữa, bức tranh mà mà anh đã dày công vẽ trong một tháng

Ngay lập tức, mọi người trong gia đình kêu lên.

Quải trượng làm rách bức tranh, khi rơi xuống đất, bị va đập mạnh.

"Lại vẽ, lại vẽ! Mày lúc nào cũng làm những chuyện vô ích, đây là cái gì? Bức chân dung vẽ cho bà già này?"

Hoắc Sơ Tiêu đứng ngây người: "Đây là... bức tranh sơn dầu."

“Tranh sơn dầu cái gì, thứ đồ ngoại quốc chó má gì đây!” Bà giơ quải trượng lên, định đánh anh.

May mắn thay, cô nhỏ nhanh mắt nhanh tay, vậy nên cô ấy đã chặn nó, giấu Hoắc Chu Tiêu phía sau mình.

"Mẹ, mẹ làm gì ở vậy! Thứ đồ ngoại quốc là sao? Người bao nhiêu tuổi rồi chứ? Chiếc bình cổ mà Sơ Hồng đưa cho mẹ không phải là thứ đồ ngoại quốc sao! Đây là do chính Sơ Tiêu vẽ..."

Người cha đang giúp đỡ bà cụ càng xúc động hơn: “Nó có thể so với Sơ Hồng sao?”

Không chịu kém cạnh, cô nhỏ bước tới vặn lại: "Anh à, anh nói cái gì vậy? Chỉ Sơ Hồng là con anh, Sơ Tiêu không phải à?"

Thấy anh chị lại sắp cãi nhau, những người xung quanh vội vàng ngăn cản, trong nhà nhất thời náo loạn, vài người nhìn Hoắc Sơ Tiêu với ánh mắt oán trách, như trách móc anh đã phá hỏng buổi sum họp vui vẻ của gia đình , như thể lên án anh, một người ngoài cuộc xa lạ.

Còn "người ngoài cuộc" con cả này, cụp mắt xuống, chỉ thấy họa của mình bị mọi người giẫm lên.

Lại có tiếng mở cửa, sau đó là tiếng chào hỏi to hơn khi Hoắc Sơ Tiêu bước vào.

"Bà ơi, con về rồi đây!"

Ngay cả những gì cậu ta nói cũng giống như anh.

Trái tim của Hoắc Sơ Tiêu thắt lại.

Em trai của anh, Hoắc Sơ Hồng, người được mọi người yêu mến hoàn toàn khác với anh, đã trở lại.