Chương 142: Thái tử: Mẹ, con muốn em ấy!

Omega cao cấp thường có năng lực chữa trị sức mạnh tinh thần cho omega và alpha khác.

Thẩm Chi Nam cũng không rõ bản thân có năng lực gì.

Sau khi nửa hóa thú thì cậu có được sức mạnh tác chiến cực cao, đây cũng là kết quả của cậu và với Hoa Thiên Sương cùng nhau rèn luyện suốt mấy tháng trời ở đại học Quân Công.

Còn về phương diện trị liệu.

Gần đây cũng có một lần cậu mượn sức mạnh phượng hoàng để chữa trị tinh thần bị tổn thương của Hoa Thiên Sương.

Ánh sáng trắng như vầng trăng từ từ ngưng tụ rồi lan rộng ra sau đó chui vào trong bụng Lâm Sách.

Lâm Sách tò mò lại cảm thấy xa lạ trước khung cảnh thần kỳ này, đứa bé trong bụng y vốn luôn yên lặng nay bỗng nhiên chuyển động, bàn tay nho nhỏ chạm vào thành bụng hơi mỏng của omega giống như đang muốn chạm vào bàn tay Thẩm Chi Nam.

Dường như cảm nhận được sự tồn tại của sinh mệnh bé nhỏ.

Quả trứng trong bụng của Thẩm Chi Nam cũng lăn một cái, một ngọn lửa màu đỏ từ trên quả trứng cũng theo bàn tay Thẩm Chi Nam mà chui vào trong bụng Lâm Sách.

"Sức mạnh phượng hoàng tự chui vào trong người đauws con của Lâm Sách, liệu nó có làm tổn thương đến Lâm Sách không?" Thẩm Chi Nam dứt khoát ngồi ở phòng bên cạnh Lâm Sách.

Cậu ngồi xếp bằng trên giường, trên bàn nhỏ bày ra đồ ăn vặt yêu thích của omega.

Thẩm Chi Nam cầm trái thanh mai đỏ được rửa sạch sẽ bỏ vào nhai nhai trong miệng, chất lỏng chua chua ngọt ngọt tràn vào khoang miệng làm cho tâm trạng người mang thai trở nên sung sướиɠ, cậu vừa mới đem chuyện xảy ra ở phòng bệnh Lâm Sách kể cho Hoa Thiên Sương nghe.

Thời điểm chuyện đó xảy ra, Thẩm Chi Nam liền dùng sức mạnh tinh thần kiểm tra cơ thể Lâm Sách.

Không biết có phải do cậu vừa mới chữa trị cơ thể Lâm Sách hay không hay là vẫn do sức mạnh phượng hoàng mà trước đó không lâu cả hai người chỉ có một người được sống nay đã thuận lợi thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, đứa bé trong bụng đang bị thiếu chút nữa không thể hô hấp nay đã tung tăng nhảy nhót.

Hoa Thiên Sương ngồi ở bên cạnh cúi đầu lột quả vải sau đó đem phần thịt mọng nước tách khỏi hạt.

"Chuyện này cũng thật thú vị, sau khi chủ nhân trước đó của nó mất đi thì sức mạnh phượng hoàng sẽ tự mình tìm kiếm chủ nhân thích hợp tiếp theo." Hoa Thiên Sương đút trái vải cho Thẩm Chi Nam.

Cậu mở miệng ăn, trong mắt hiện lên sự giảo hoạt, Thẩm Chi Nam cố ý cắn nhẹ lên đầu ngón tay Hoa Thiên Sương: ""Nói cách khác thì sức mạnh phượng hoàng đã nhận đứa bé còn chưa được sinh ra của Lâm Sách là chủ nhân tiếp theo sao?"

Thẩm Chi Nam đã dùng sức mạnh kiểm tra biển tinh thần của Lâm Sách và đứa bé.

Biển tinh thần của Lâm Sách chỉ to bằng miệng giếng, Thẩm Chi Nam không nhìn thấy sức mạnh phượng hoàng trong đó.

Ngược lại thì đứa bé còn chưa được sinh ra của Lâm Sách, tuy rằng chỉ có năm tháng nhưng đã có biển tinh thần to bằng cái ao.

Thẩm Chi Nam còn thấy được con chim sẻ nho nhỏ ở bên trong, nhìn giống như những con chim sẻ bình thường khác nhưng thật ra lại là do sức mạnh phượng hoàng tạo nên.

Có lẽ do thú cộng sinh bạch loan của Thẩm Chi Nam có họ hàng với phượng hoàng là chim thần, phượng hoàng biến thành chim nhỏ vui sướиɠ khi nhìn thấy Thẩm Chi Nam, nó bay tới đậu trên vai Thẩm Chi Nam.

Quả trứng nhỏ trong bụng Thẩm Chi Nam cũng trở nên vui vẻ.

Thẩm Chi Nam cảm nhận được trứng nhỏ muốn chạy tới em bé bên trong biển tinh thần nên vội vàng rời khỏi.

Rốt cuộc đứa bé cũng chỉ mới năm tháng, có quá nhiều người vào trong biển tinh thần cũng không phải là chuyện tốt, Thẩm Chi Nam lo lắng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

"Như thế này cũng không sao." Hoa Thiên Sương tiếp tục lột quả vải cho omega, anh khẽ cười một tiếng, nói: "Nam Nam, đại khái là vận mệnh đã an bài. Em vì cứu ta mà mượn sức mạnh phượng hoàng rồi sức mạnh phượng hoàng lại theo tới Trái Đất, giúp đỡ Lâm Sách sau đó nó tìm được chủ nhân đời tiếp theo."

"Tuy rằng trên Trái Đất cũng tiến hóa ra abo nhưng alpha cao cấp và omega cao cấp ở đây vô cùng ít ỏi..." Thật ra Thẩm Chi Nam muốn nói omega có thể thức tỉnh sức mạnh phượng hoàng nếu tính ở đế quốc thì người dám xưng số hai không ai dám xưng một, huống chi là ở hành tinh lạc hậu xa xôi như Trái Đất.

Một khi đứa bé trong bụng Lâm Sách để lộ sức mạnh tinh thần cùng với thú cộng sinh thì những người trên Trái Đất sẽ đối xử với đứa nhỏ này ra sao?

Là tôn thờ hay coi là ác ma?

Ở thời đại tôn thờ alpha như này, nếu đứa bé là alpha thì còn tốt, những người quyền cao chức trọng sẽ sẵn lòng bồi dưỡng alpha có sức mạnh cường đại này để phục vụ dưới trướng.

Nhưng nếu là omega thì sao?

Nơi này còn không cho phép omega lộ tay lộ chân ra thì một omega có khả năng ảnh hưởng tới quyền lợi của đám alpha đó được sinh ra sẽ phải trải qua những chuyện gì?

Trong lòng Thẩm Chi Nam lo lắng không thôi, cậu không dám tưởng tượng đến cảnh người khác phát hiện ra sức mạnh to lớn được ẩn giấu bên trong đứa bé, rồi những người đó sẽ làm gì để đối phó với đứa nhỏ.

Thẩm Chi Nam không dám nghĩ tới tình huống xấu nhất nhưng rất có khả năng đám người đó sẽ biến đứa bé ấy trở thành công cụ sinh sản cho alpha.

“Nếu không chúng ta dẫn Lâm Sách cùng với đứa nhỏ về đế quốc đi?” Thẩm Chi Nam đột nhiên không muốn ăn.

“Nam Nam, Trái Đất là nhà của bọn họ, mặc dù chúng ta bằng lòng dẫn Lâm Sách rời đi nhưng Lâm Sách không có khả năng bằng lòng đi theo chúng ta.”

Hoa Thiên Sương đem phần thịt vải nhét vào miệng Thẩm Chi Nam, thấy omega đang dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình, Hoa Thiên Sương giải thích: “Thời điểm Thẩm gia phá sản, nếu khi đó ta kêu em vứt bỏ người nhà em để đi theo ta thì em sẽ đồng ý sao?”

Thẩm Chi Nam lắc đầu, đương nhiên là cậu sẽ không rời đi.

“Nơi này là nhà của Lâm Sách, từ khi sinh ra hắn đã ở nơi này, hơn hết Trái Đất còn có người nhà và bạn bè của hắn.” Hoa Thiên Sương nhíu mày nói: “Huống chi Lâm Sách còn là một omega cấp thấp , nếu muốn dẫn hắn rời đi thì phải xóa đánh dấu của alpha hắn, đối với omega bình thường mà nói thì đây là một việc rất nguy hiểm.”

Từ sau khi Thẩm Chi Nam mang thai, cậu cứ cảm thấy não của mình không đủ dùng.

“Vậy… Vậy phải làm sao bây giờ?” Thẩm Chi Nam lẩm bẩm: “Bệ hạ, ngài có cảm thấy em rất ngốc không?”

“Không phải, là do em mang thai nên em mới không để ý mọi chuyện như trước.” Hoa Thiên Sương nắm lấy tay omega một cách yêu thương, anh cúi đầu hôn lên đầu ngón tay trắng hồng: “Chuyện của Lâm Sách cứ để ta nghĩ cách, Nam Nam không cần tự tạo áp lực cho mình.”

Thẩm Chi Nam yên tâm mà gật đầu, cậu luôn luôn tin tưởng bệ hạ của mình, alpha của mình.

Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài truyền tới tiếng ồn.

Thẩm Chi Nam tưởng rằng sau khi bị Hoa Thiên Sương dùng pheromone áp chế thì alpha của Lâm Sách sẽ biết điều một chút.

Không ngờ rằng vừa mới rời đi không lâu, alpha của Lâm Sách lại quay trở lại rồi.

Thẩm Chi Nam cùng với Hoa Thiên Sương bước ra khỏi cửa phòng, Murphy đứng che ở trước cửa phòng bệnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người trước mặt.

Đối diện Murphy là alpha cashc đây không lâu còn chật vật xin lỗi nay đã thay đổi thái độ, gã kiêu ngạo nhìn chằm chằm Hoa Thiên Sương.

Phía trước alpha Lâm Sách còn có một nhóm cảnh sát khu vực.

Hoa Thiên Sương không nói mà đi lên phía trước che chở cho Thẩm Chi Nam, trong lúc hoàng đế đế quốc Ngân Hà đang tính toán có nên dùng pheromone áp chế đám người này một lần hay không thì Thẩm Chi Nam đã nắm lấy tay anh.

“Lần này để cho em.” Thẩm Chi Nam kiên định nói.

Hoa Thiên Sương suy nghĩ không lâu lắm liền gật đầu đồng ý.

Thẩm Chi Nam bước lên phía trước một bước, cậu lạnh lùng nói: “Các người đang làm gì ở đây?”

Trên mặt alpha Lâm Sách đeo mặt nạ bảo vệ, ngoại trừ gã ra thì mấy người cảnh sát cũng đeo.

“Ở nơi công cộng mà dám lạm dụng pheromone để công kích người khác, mấy người phải bị bắt!” Alpha của Lâm Sách vô cùng tự tin, gã đang đeo mặt nạ bảo vệ đặc chế của quân đội.

Cho dù trước mặt bọn họ là alpha cao cấp đi nữa thì chỉ cần đeo mặt nạ này thì pheromone của alpha cao cấp sẽ không thể làm gì được bọn họ.

Nghĩ đến chuyện xảy ra vào buổi sáng, thế mà bản thân lại bị một tên alpha ép tới mức không thể đứng dậy được, alpha của Lâm Sách hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Gã đường đường là thành viên có tiếng trong chính phủ cho nên sao có thể chịu đựng sự sỉ nhục này.

Mặc kệ những người này là ai đi nữa, gã sẽ không để bọn họ bước ra khỏi đây!

Ánh mắt lạnh nhạt lại vừa cao ngạo liếc nhìn alpha của Lâm Sách, Thẩm Chi Nam nhíu mày nói: “Người như ngươi mà cũng xứng vì dân phục vụ sao? Ngay cả omega của mình mà cũng không bảo vệ được thì làm sao bảo vệ người khác?”

“Bắt đám người này lại!” Tuy rằng alpha Lâm Sách kinh ngạc trước vẻ đẹp của omega trước mặt nhưng so với tôn nghiêm của gã thì omega xinh đẹp là thá gì.

Bây giờ bọn họ đang đeo mặt nạ bảo vệ nên sẽ không bị pheromone của alpha đó ảnh hưởng…

Từ từ—

“Sao lại thế này?” Trong nháy mắt đó, đầu gã đau đến mức như muốn vỡ ra, dường như có người đang dùng con dao nhỏ rạch lấy đầu gã.

Alpha của Lâm Sách đau đớn mà la lên một tiếng, mấy cảnh sát xung quanh gã cũng theo đó mà ngã xuống mặt đất.

Cảm giác quen thuộc này là bị pheromone áp chế?

Nhưng so với buổi sáng thì lại không giống nhau, pheromone của alpha lúc sáng mang tới cảm giác đang bị sức mạnh tinh thần cực kỳ khủng bố đè lên.

Hiện tại… Thứ này lại làm cho biển tinh thần của bọn họ rối tinh rối mù, đầu óc sắp bị oanh tạc.

“Ai nha, hình như mặt nạ của các ngươi không dùng được thì phải.” Cánh tay vòng lên trước ngực, Thẩm Chi Nam xoa xoa bụng ý bảo đứa nhỏ bên trong an phận một chút.

Thẩm Chi Nam nhịn không được mà suy nghĩ, mỗi lần cậu đánh nhau là y như rằng đứa nhỏ trong bụng lại tỏ ra rất vui vẻ.

Vậy sau này khi đứa nhỏ lớn lên có phải sẽ trở thành người rất hiếu chiến hay không?

“Sao có thể— Mấy người— Rốt cuộc mấy người là ai? A— Đau quá!” Nhóm người có ý đồ muốn bắt Thẩm Chi Nam đều ngã gục trên mặt đất, kêu rên không ngừng.

Thẩm Chi Nam nở nụ cười trào phúng: “Như thế nào? Có phải các ngươi không thể tin được bản thân lại bị một omega dùng sức mạnh tinh thần công kích đúng không? Hơn nữa còn không thể phản kháng được phải không?”