Chương 145: Đế vương Ngân Hà ấp trứng, anh cả và bộ trưởng Giang tới chơi

Cho dù là các đài truyền hình lớn ở tinh tế hay vẫn là tạp chí nổi tiếng.

Cho dù là ở đế đô hay các hành tinh ở hàng ngàn năm ánh sáng xa xôi.

Đây là lần đầu tiên hoàng đế đế quốc Ngân Hà công khai hoàng hậu cùng với quả trứng trắng tuyết trong l*иg ngực của hai người, ảnh chụp một nhà ba người đã nhanh chóng càn quét toàn bộ vũ trụ.

Toàn bộ trên dưới đế quốc đều sôi trào.

Khi bọn họ còn đang đắm chìm với việc cuối cùng đế quốc cũng có một hoàng hậu vừa xinh đẹp vừa có thực lực, thế mà hoàng đế cùng với hoàng hậu của bọn thần không biết quỷ không hay mà đã sinh ra người thừa kế.

Hoàng thái tử điện hạ cứ như vậy mà xuất hiện trước mắt người dân.

Thật ra Thẩm Chi Nam cũng có tài khoản của mình, chỉ là lâu rồi cậu chưa cập nhật.

Cũng không biết người dân đế quốc dùng cách nào mà tìm ra được tài khoản của cậu, mỗi một bài đăng bên dưới đều được con dân đế quốc để những bình luận chúc phúc.

[Bệ hạ vạn tuế! Hoàng hậu vạn tuế! Hoàng thái tử vạn tuế!]

[Hu hu hu! Bệ hạ và hoàng hậu thạnh hạnh phúc!]

[Vẫn là thái tử đáng yêu nha, nhìn ánh sáng phát ra từ vỏ trứng này, hoàng thái tử của đế quốc chúng ta trong tương lai nhất định sẽ trở thành một người anh minh thần võ giống như bệ hạ, lại còn vừa xinh đẹp vừa dũng cảm như hoàng hậu!]

Thẩm Chi Nam xem từng bình luận, trong lúc cậu đang xem rất vui vẻ thì một bàn tay tiến tới tắt vòng tay của cậu.

“Ăn cơm trước, ăn xong lại xem.”

Thân là người ấp trứng kiêm chăm sóc omega sau sinh, hoàng đế đế quốc Ngân Hà lúc nào cũng dùng đuôi rắn quấn lấy trứng nhỏ lại không quên nhắc nhở người yêu ăn cơm.

Omega sau khi sinh cần bổ sung khí huyết, nhóm chuyên gia dinh dưỡng cố gắng nấu những bữa cơm ở cữ vừa ngon vừa đầy đủ dinh dưỡng.

Tuy rằng món ăn nhìn xơ qua thì thấy rất nhạt nhẽo, ngay cả một chút ớt cây cũng không được thêm vào nhưng khi ăn thì cảm thấy rất ngon.

Thẩm Chi Nam uống một chén canh cá trích, thịt cá tươi mới, trước khi bưng lên đã được róc xương kĩ lưỡng nên omega có thể yên tâm mà ăn, không cần lo lắng sẽ có mắc xương cá.

Ăn xong thịt cá lại ăn canh, thơm ngon mỹ vị làm cho tâm trạng của omega vô cùng tốt.

“Thật ngon.” Thẩm Chi Nam không có yêu thích gì mà cậu chỉ thích ăn canh.

Hoa Thiên Sương cũng thay đổi đa dạng món ăn để thỏa mãn nhu cầu ăn uống của omega, phàm là món Thẩm Chi Nam thích ăn, muốn ăn, cho dù là trên trời cao hay biển rộng, anh đều có thể mang về cho cậu.

Hoa Thiên Sương tinh tế lau khóe môi omega, Hoa Thiên Sương nhìn cơ thể omega sau khi sinh xong dần tốt lên từng ngày, lòng anh nhẹ nhõm một chút.

“Buổi tối em có muốn uống canh gà không?” Hoa Thiên Sương ôm lấy Thẩm Chi Nam từ phía sau, anh vùi đầu vào cổ cậu hít sâu một hơi.

Cũng không biết có phải do mới sinh con xong hay không mà trên người Thẩm Chi Nam ngoại trừ có mùi hoa hồng thì còn thoang thoảng mùi sữa.

“Dạ muốn nhưng mà em thấy trên Tinh Võng nói sau khi sinh con xong thì không nên uống nhiều canh gà.” Thẩm Chi Nam rảnh rỗi không có việc gì làm liền lướt Tinh Võng, đôi lúc cậu sẽ thấy một vài bài đăng như sau khi sinh xong thì nên ăn gì, uống gì.

Tuy rằng cậu tin tưởng những chuyên gia dinh dưỡng kia nhưng đôi lúc cậu cũng sẽ tò mò đồ ăn ở cữ.

Hoa Thiên Sương nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn phần cổ tinh tế, trắng nõn của Thẩm Chi Nam, anh nhẹ nhàng mυ"ŧ lên đó một chút: “Nam Nam có biết tại sao sau khi sinh xong không thể uống nhiều canh gà không?”

Tuy cậu có xem qua một chút những việc cần chú ý nhưng vì sao lại không được uống nhiều canh gà thì cậu lại không biết.

Mặc dù Thẩm Chi Nam là omega nhưng cậu cũng không biết tại sao, vậy Hoa Thiên Sương là alpha thì anh sẽ biết chăng?

“Không phải canh gà rất bổ sao? Em cũng cảm thấy hơi kỳ lạ…” Vẻ mặt Thẩm Chi Nam nghi hoặc.

Hoa Thiên Sương cúi đầu nhìn phần ngực bằng phẳng của Thẩm Chi Nam, anh cười khẽ một tiếng, anh ghé sát vào tai omega rồi nhỏ giọng nói: “Hàm lượng mỡ trong canh gà quá cao, rất dễ có sữa…”

Có… Có sữa?

Lòng bàn tay to lớn của alpha vuốt ve ngực omega: “Nam Nam của chúng ta sẽ có…”

“Sẽ không!” Gương mặt Thẩm Chi Nam đỏ lên, cậu nghiêng đầu trừng mắt nhìn người đàn ông cố ý chọc ghẹo mình rồi hừ một tiếng: “Omega nam sẽ không… Sẽ không có… Cái kia.”

“Cái kia là cái gì?” Người nào đó biết mà còn cố ý hỏi.

“Ngài đừng chọc em nữa… Rõ ràng ngài biết em đang nói cái gì mà…” Thẩm Chi Nam bị Hoa Thiên Sương chọc ghẹo tới mức vừa xấu hổ lại vừa bực mình, cậu cầm gối lên ném về phía alpha đang cười.

Hoa Thiên Sương thành thật ngồi yên chịu đánh, tuy rằng Thẩm Chi Nam có thể xuống đất đi lại cùng với khả năng khôi phục của omega cấp SSS rất mạnh nhưng cho dù cơ thể có khôi phục nhanh tới cỡ nào thì Hoa Thiên Sương luôn muốn Thẩm Chi Nam ngoan ngoãn nghỉ ngơi ở nhà.

Tuy hoa hồng trắng có thể một mình đón gió nhưng cũng cần được yêu thương, che chở.

Khi còn nhỏ, Thẩm Chi Nam là một đứa trẻ thích ra ngoài chơi, thế mà sau khi trải qua một cuộc hôn nhân kinh hoàng, năm năm đó cậu đều nhốt mình ở trong nhà.

Không quen rồi cũng dần quen, rồi cũng tìm được thú vui khi ở trong nhà.

Bây giờ Thẩm Chi Nam không thể ra khỏi nhà một tháng thì cậu vẫn chấp nhận được.

Huống hồ Hoa Thiên Sương luôn ở bên cạnh cậu ấp trứng.

Vì để tiện chăm sóc Thẩm Chi Nam và ấp trứng, Hoa Thiên Sương đã bổ sung thêm một chiếc giường em bé.

Quả trứng tản ra ánh sáng trắng bị đuôi rắn màu đen quấn quanh từng vòng.

Thẩm Chi Nam nằm tựa lên giường xem phim điện ảnh, thời điểm cậu chơi game, Hoa Thiên Sương ở bên cạnh vừa xử lý công việc vừa ấp trứng nhỏ.

Đôi lúc Thẩm Chi Nam nhìn về phía alpha, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của anh đang tập trung vào tài liệu trên tay, lúc rảnh rỗi anh lại đưa tay sờ sờ bé con.

Thái tử nhỏ đắm chìm trong pheromone của cha, theo dòng thời gian có thể nhìn thấy bàn tay nho nhỏ áp lên vỏ trứng.

Thời điểm ngủ trưa, Thẩm Chi Nam rất dễ nằm mơ.

Đôi khi cậu sẽ mơ thấy cuộc hôn nhân không nhìn thấy tương lai kia.

Phủ tướng quân trống rỗng lạnh băng không một bóng người.

Bọn người hầu vì sợ tướng quân tức giận nên rất hiếm có người chịu nói chuyện với Thẩm Chi Nam.

Bọn họ cảm thấy omega xinh đẹp này rất đáng thương.

Trong năm năm đó, mỗi lần tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa.

Thẩm Chi Nam đều cảm thấy cơ thể rất lạnh lẽo.

Căn phòng tối tăm yên tĩnh, không có một hình bóng quen thuộc nào bên cạnh.

Người nhà, bạn bè, khoảng thời gian náo nhiệt mà ấm áp dường như chỉ là một giấc mộng huyền ảo.

Ngày qua ngày, ly hôn cũng không ly hôn được, từ đầu đến cuối chỉ nhìn thấy được sự tuyệt vọng.

Ngày ngày đêm đêm, cũng không biết có phải do bản thân đã chịu đựng quá nhiều hay không.

Bất chợt tỉnh dậy từ cơn ác mộng, trái tim còn đang đập phình phịch, tay chân cũng trở nên lạnh cóng.

Đập vào đôi mắt không phải là căn phòng tối tăm lạnh lẽo không một bóng người.

Ánh mặt trời tươi đẹp bên ngoài cửa sổ không chịu an phận mà nhích tới nhích lui, đuôi rắn màu đen dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng, alpha anh tuấn đang tập trung tinh thần xử lý công việc chồng chất.

Nhận thấy được pheromone trong không khí bị thay đổi, Hoa Thiên Sương nở nụ cười với omega vừa mới tỉnh lại.

Thẩm Chi Nam bước xuống khỏi giường, cậu để chân trần chạm vào tấm thảm mềm mại trên amwjt đất, đôi cánh phía sau nhẹ nhàng chuyển động.

Hoa Thiên Sương lập tức buông tài liệu trong tay xuống, anh vương hai tay dịu dàng ôm lấy người mình yêu: “Em gặp ác mộng sao?”

Nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Thẩm Chi Nam, Hoa Thiên Sương cho tay chân omega dán lên trên cơ thể mình, anh dùng nhiệt độ có thể của mình để sưởi ấm Thẩm Chi Nam.

Thẩm Chi Nam gật đầu nhưng rất nhanh lại lắc đầu, cậu duỗi tay sờ sờ trứng nhỏ đang lấp lánh ánh sáng khi cậu tới gần.

“Hình như là một ác mộng, nhưng tỉnh lại em lại quên mất rồi.”

“Trẻ con không thể xem được.” Nói xong, Thẩm Chi Nam dùng một tấm chăn mềm phủ lên quả trứng, cậu cắn môi sau đó xoay người hôn lên đôi môi alpha.

Cậu gặp ác mộng nên tay chân đã sớm lạnh cóng nên rất cần một cái hôn, một cái ôm của alpha để an ủi.

Trái tim Hoa Thiên Sương tê dại.

Trước đó vài thập niên, Hoa Thiên Sương không có thiện cảm với mấy omega cứ nhõng nhẽo, làm nũng đó.

Lúc đó cảm thấy buồn nôn?

Còn bây giờ thì sao?

Alpha mới nếm được hương vị tình yêu hận không thể để omega nhõng nhẽo với anh mỗi ngày.

Chỉ là bây giờ có chút không tiện.

Omega vừa mới sinh xong, mấy tháng tiếp theo không thể làm những chuyện thân mật với alpha.

Hoa Thiên Sương cũng chỉ có thể ôm hôn omega của mình.

Đối mặt với sự trêu chọc của Thẩm Chi Nam, Hoa Thiên Sương có thể làm gì bây giờ?

Cuối cùng chỉ có thể nhẫn nhịn

Đế vương lãnh khốc vô tình yên lặng ghi sổ Thẩm Chi Nam.

Chờ xem.

Chờ đến khi Thẩm Chi Nam hoàn toàn khôi phục, anh sẽ đòi lại hết tất cả.

Thẩm Chi Nam vẫn chưa biết bản thân đã bị Hoa Thiên Sương nhớ thương, cậu nhìn Hoa Thiên Sương bị mình trêu chọc đến mức phải nhíu mày chịu đựng, Thẩm Chi Nam liền vui đến mức cười không khép miệng được.

“Thẩm Tòng An và bộ trưởng Giang tới.” Murphy đúng lúc phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng của hai người.

Bề ngoài tẩm cung của đế vương.

Thẩm Tòng An đã mang thai được sáu tháng đứng bên cạnh Giang Mộng Sơn.

Bụng y đã rất lớn nên lúc đi đứng không thể không dùng một tay đỡ lấy bụng, mà Giang Mộng Sơn bên cạnh cũng rất cẩn thận mà đỡ lấy eo của Thẩm Tòng An, tay còn lại nắm lấy tay Thẩm Tòng An dìu y đi xuống.

Lúc đầu còn thấy không được tự nhiên nhưng lâu dần cũng đã thành quen.

Thẩm Tòng An rất tự nhiên đón nhận sự che chở này của Giang Mộng Sơn.

“Đây chính là tẩm cung của bệ hạ và hoàng hậu.” Giang Mộng Sơn vẫn không rời khỏi Thẩm Tòng An dù chỉ một bước, hắn vừa đi vừa giới thiệu kiến trúc hoàng cung cho alpha của mình.

Thẩm Tòng An gật đầu xem như là đang đáp lại lời nói của Giang Mộng Sơn.

Ngoại trừ phần bụng vì mang thai mà trở nên to lên, tay chân của Thẩm Tòng An giống như lúc Thẩm Chi Nam mang thai, vừa thon dài vừa thẳng tắp.

Nếu nhìn từ phía sau rất khó phát hiện đây là một người đang mang thai.

Vẻ ngoài hai người anh em này phải nói là được ông trời ưu ái.

“Tòng An.” Giang Mộng Sơn nhẹ nhàng nói.

“Có chuyện gì sao?” Thẩm Tòng An quay đầu nhìn, gương mặt của y với Thẩm Chi Nam có năm phần giống nhau nhưng vì là alpha nên gương mặt y có phần anh tuấn hơn.

Nếu không phải bụng y to lên thì Thẩm Tòng An hiển nhiên là một alpha rất điển trai.

Chỉ là đuôi mắt của alpha hơi đỏ lên, nhìn lâu một chút lại cảm thấy tuy người này là alpha tuy nhiên lại mang theo một chút hút dẫn độc đáo.

Ánh mắt Giang Mộng Sơn hơi chuyển động nhìn Thẩm Tòng An, hắn trưng ra khuôn mặt nghiêm túc nói: “Từ nơi này đi tới tẩm cung của bệ hạ sẽ hơi xa. Ngoại trừ đi qua con đường lớn này thì vẫn còn phải băng qua vườn hoa mới có thể đến được.”

Đôi mắt Thẩm Tòng An hiện lên vẻ khó hiểu.

Cánh tay vòng qua đầu gối Thẩm Tòng An, Giang Mộng Sơn ôm trọn alpha đang mang thai vào lòng: “Để tôi ôm cậu đi.”

Thẩm Tòng An: “...Không cần, tôi…”

Giọng điệu Giang Mộng Sơn kiên quyết: “Xung quanh không có người khác, lúc tới của tôi sẽ thả cậu xuống, hoàng hậu sẽ không nhìn thấy đâu.”