Chương 6

Nàng giật mình nhớ tới, một số hình ảnh vào buổi tối hôm đó, tựa thật tựa giả, da thịt kề nhau, hô hấp đan xen triền miên.

Trong lòng Liên Dĩnh run lên, chột dạ liếc mắt sang chỗ khác.

Sao vậy?

Cát Huyền Khinh thấy nàng né tránh ánh mắt của mình liền nhíu mày.

Chỉ cần có Phùng Quyết ở đây, thì nàng cũng không muốn nhìn mình dù chỉ một chút?

Đêm trước, sư tỷ vẫn còn núp vào trong lòng hắn hừ khóc, dáng vẻ cực kỳ đáng thương.

Đáng tiếc, nàng không biết, hiện tại hắn cũng không thể nói cho nàng biết.

Tối hôm qua sư tỷ khóc cực kỳ nhiều, mà đôi mắt xinh đẹp diễm lệ kia lại đang chứa đầy hình bóng của người nam nhân khác!

Khuôn mặt Cát Huyền Khinh chợt lạnh, ánh mắt hắn tối tăm, chợt cười nhạo ra tiếng.

Thấy sư tỷ cười vui vẻ như thế, phải làm sao để cho sư tỷ cười không nổi đây?

Xung quanh vẫn vây quanh rất nhiều con ruồi bọ ồn ào.

Lưu Huy kéo tay người hầu ra, tiếp tục nói nhăng nói cuội muốn cưới thiếu nữ xinh đẹp này, lúc này Cát Huyền Khinh mới phát hiện ra, nhẹ liếc mắt nhìn Lưu Huy một cái.

Ánh mắt hắn chỉ nhàn nhạt lướt qua cũng khiến Lưu Huy cảm thấy cổ họng mình như bị thứ gì đó bóp chặt, ngay cả thở gấp cũng dồn dập khó khăn, lông tơ dựng đứng cả lên.

"Lưu Huy! Ngươi là muốn ta dùng gia pháp để hầu hạ ngươi sao?!"

Nhưng vào lúc này, chân quân Lưu Hàn Phi dẫn đầu đội Thiên Càn Tông đột ngột xuất hiện, hắn nghe nói đứa cháu ngoại ngu xuẩn của chính mình đã cuồng vọng bàn tán về tứ đệ tử thân truyền của tiên tôn Cát Uyên! Ở tông môn nuông chiều hắn còn chưa tính, ra ngoài rồi mà còn dám bất kính như vậy!

Lưu Huy lần này mới hoàn hồn, sợ tới mức trốn sau lưng hắn.

"Cữu cữu! Ta sai rồi!"

Đứa cháu trai giống như tiểu bá vương không biết trời cao đất dày, mạnh miệng lại không nhận sai bỗng nhiên yếu thế, bị lời nói của Lưu Hàn Phi răn dạy ngoan như chim cút.

Thấy hắn run lẩy bẩy, liền cho rằng hắn thật sự biết sai, biết sợ.

Ai, dù sao cũng là cháu ruột của mình, tỷ tỷ tỷ phu lại thương hắn như tròng mắt.

Lưu Hàn Phi chắp tay hướng Cát Huyền Khinh thỉnh tội.

"Cát đạo hữu! Cháu ngoại bị cưng chiều hư rồi, kiến thức nông cạn, miệng nói vọng ngôn, thật sự xin lỗi! Ta thân là cữu cữu thay mặt thỉnh qua......"

"Lưu đạo hữu nói chuyện với ta?"

Hai phi thuyền đều có pháp trận hộ thuyền, mà thực lực của Cát Huyền Khinh quá yếu, cũng không thể nghe quá rõ đạo hữu Lưu đang nói gì.

Cát Huyền Khinh nhẹ giọng nói.

Lưu Hàn Phi sửng sốt, mặt nhất thời nóng lên. Nhất thời quên mất tư vị của Cát Huyền Khinh chỉ đến luyện khí, thân thể càng có tổn thương. Là hắn suy nghĩ không chu đáo, thật sự vô lễ.

Lưu Hàn Phi vung pháp trận ra, chắp tay thi lễ, "Hàn Phi suy nghĩ không chu đáo, thật sự thất lễ rồi."