Chương 3

Kể từ khi sinh ra, Ngôn Khâu đã là một Alpha, cậu vẫn luôn cố gắng né tránh mấy cái lớp sinh lý của Omega.

Lúc này cậu mới muộn màng nhận ra rằng cái vòng cổ màu đen trước kia mình đeo căn bản không phải cái loại mà mình loạn tưởng —— đó chỉ là cái vòng cổ ức chế mà thôi.

Vòng cổ ức chế có thể che đậy tuyến thể phía sau gáy của Omega, dùng cho phòng ngừa tin tức tố khuếch tán, tránh cho các phát sinh ngoài ý muốn, hầu hết Omega chưa lập gia đình đều sẽ đeo.

Ngôn Khâu lúng túng cười.

Hoá ra là cậu trách oan Kỷ Tinh Lam, Kỷ Tinh Lam cũng không biếи ŧɦái như vậy.

Nhưng là, hiện tại Ngôn Khâu hối hận cũng đã muộn.

Thiếu vòng cổ ức chế, tuyến thể mỏng manh phía sau gáy Omega sẽ hoàn toàn bại lộ ở trong không khí, không chỉ vậy mà còn không ngừng toả ra mùi hương đầy quyến rũ ngọt ngào.

Kỷ Tinh Lam là Alpha mà nguyên chủ hằng tha thiết ước mơ, Ngôn Khâu vừa rồi cùng hắn ở chung một phòng, hẳn là đã chịu sự ảnh hưởng phá lệ mãnh liệt của Pheromone. Ngay cả khi Kỷ Tinh Lam không cố tình phóng thích Pheromone nhưng trong lúc vô tình tản mát ra một chút hương vị kia, đối với cậu cũng là đòn trí mạng.

Ngôn Khâu cảm thấy chân mình mềm nhũn khi ngửi thấy hương vị đó, không khỏi nuốt nuốt nước miếng theo bản năng. Cậu mơ hồ cảm giác bầu không khí trong phòng nóng lên, trong lòng cũng nôn nóng bất an, lại có chút hưng phấn, kích động.

Ngôn Khâu chuyển sự chú ý của mình về phía người thiếu niên bên cạnh. Cậu ngửi được mùi thơm lạnh nhàn nhạt trên trên người hắn, giống như suối băng ngọt lành chảy qua rừng trúc dưới ánh trăng, dường như có thể nhẹ nhàng làm dịu sự khô nóng khó chịu trong lòng.

Ngôn Khâu ý thức được nguy hiểm, cố gắng hết sức để kìm lại, không dám nghiêng người về phía Kỷ Tinh Lam. Nhưng anh một bên kháng cự, phản ứng trong cơ thể lại càng ngày càng nghiêm trọng, tuyến thể tản mát ra mùi vị càng thêm nồng đậm của Pheromone Omega, thơm ngọt ngon miệng, giống như đang khát khao cầu xin Alpha bên cạnh đến chiếm lấy mình.

Không có Alpha nào có thể chống cự lại loại bản năng xâm chiếm này, cho dù lực khắc chế của Kỷ Tinh Lam có mạnh hơn người thường, nhưng thình lình gặp gỡ loại tình huống này, cũng bị Ngôn Khâu câu đến đôi mắt đỏ lên.

“Cậu điên rồi?” Kỷ Tinh Lam ngửi thấy được hương vị ngọt ngào trong không khí, biểu tình ngẩn ra, nghiến răng nghiến lợi mà nói, “Vòng cổ đâu?”

“Ở…… Ném ở trên lầu.” Ngôn Khâu gian nan nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, hận không thể nhào vào l*иg ngực của thiếu niên Alpha trước mặt, để hắn có thể an ủi mình một chút.

Ngôn Khâu đang đứng ngồi không yên thì Kỷ Tinh Lam cũng chẳng khá hơn là bao.

Cho dù Ngôn Khâu không dám tới gần hắn, thì ham muốn thể xác đối với Omega cũng làm Kỷ Tinh Lam không tự chủ được bước lại gần Ngôn Khâu hơn.

Khi Ngôn Khâu phát hiện bản thân đang bị bao phủ bởi bóng người kia, cậu đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy thái dương của Kỷ Tinh Lam đã lấm tấm một tầng mồ hôi lạnh, như đang nỗ lực khắc chế nội tâm đang xao động, gương mặt trắng nõn tuấn mỹ rốt cuộc cũng có biểu tình của du͙© vọиɠ, bộ dáng này còn động lòng người hơn so với vẻ mặt cứ lạnh như băng thường ngày.

Kỷ Tinh Lam tay bắt lấy lưng ghế, mu bàn tay dùng sức đến nổi lên gân xanh, cố gắng hết sức kìm nén để bản thân không làm ra chuyện không thể cứu vãn được. Hắn gắt gao cắn răng, gian nan từng câu từng chữ nói:

“Mau, tránh xa tôi ra.”

Ngôn Khâu nhìn biểu tình chật vật cùng vành tai ửng đỏ của hắn, sửng sốt một chút. Thì ra Kỷ Tinh Lam cũng sẽ đỏ mặt này.

Ngôn Khâu không có kinh nghiệm tình cảm yêu đương, cũng không rõ ràng lắm tác dụng của Pheromone có bao nhiêu khủng bố. Ma xui quỷ khiến, cậu duỗi tay khảy một cái lên vành tai người nọ: “Kỷ thiếu gia, thì ra cậu cũng sẽ đỏ mặt nha.”

Kỷ Tinh Lam mỗi ngày đểu chỉ trưng ra bản mặt lạnh lùng kia thế mà lại còn có một mặt khác như này, thật đúng là hiếm lạ.

Khi bàn tay chuyên tìm đường chết kia của Ngôn Khâu còn chưa kịp rút về, cổ tay đã bị một bàn tay khác gắt gao giữ chặt giữa không trung.

Hiện tại cảm xúc của Kỷ Tinh Lam có chút mất khống chế, thấp thấp thở phì phò, xuống tay không nhẹ không nặng, dùng lực đạo so vừa nãy còn mạnh hơn nhiều, đau đến mức Ngôn Khâu vội không ngừng gạt tay hắn ra, đáng thương hít vào một hơi khí lạnh.

Lần này thì mọi chuyện không cần bàn cãi, mọi thứ rối tung lên hết cả. Sự phản kháng của Omega giống như chất kí©h thí©ɧ, bật lên công tắc giải thoát cho con sói bên trong Kỷ Tinh Lam, sự tỉnh táo còn sót lại của Kỷ Tinh Lam hoàn toàn sụp đổ, trực tiếp bắt lấy cổ tay và bả vai của cậu, đẩy người lên trên sô pha.

Trước đây, ngoại hình của Ngôn Khâu cùng Kỷ Tinh Lam không chênh lệch nhau quá nhiều, so với hắn thì nhiều lắm chỉ thấp hơn một hai cm, nhưng thân hình hiện tại so với Kỷ Tinh Lam chẳng khác gì một trời một vực, khoảng cách bị kéo xa, khung xương cũng cho thấy được sự mảnh mai tinh tế đặc trưng của Omega. Hiện thực tàn khốc, căn bản hoàn toàn không có biện pháp chống lại Alpha.

Sức mạnh của hiếu niên kia lại lớn đến đáng sợ, giống như chỉ là tùy tay lôi kéo, cúc áo trên người Ngôn Khâu bị bung ra ngay lập tức, rơi rớt trên mặt đất vô tình lăn vài vòng.

Kỷ Tinh Lam không để ý lắm đến đám cúc áo đó, dùng chân gạt chúng qua một bên, ngẩng đầu lên nhìn gương mặt hoảng sợ của Ngôn Khâu.

Áo sơ mi rộng thùng thình trên người không biết từ khi nào đã trượt xuống, lộ ra một bên bả vai trắng như tuyết cùng hơn phân nửa chiếc cổ mảnh khảnh.

Ánh mắt của Kỷ Tinh Lam vô thức nhìn chằm chằm vào phần da thịt trắng non kia.

Hắn mới phát hiện, thì ra cổ của Omega lại có thể tinh tế và mỏng manh đến vậy, tưởng chừng chỉ cần vặn nhẹ là có thể bẻ gãy.

Ngôn Khâu nhìn đôi mắt hắn đỏ lên mà giật mình, vội vàng duỗi tay kéo áo sơ mi lên quấn chặt thân thể, trong lòng nóng nảy giơ tay lên như muốn đánh người: “Cậu đang nhìn cái gì!”

Nhưng trước khi cái tát bực bội này đến được nơi cần đến thì Kỷ Tinh Lam đã nắm chặt cổ tay của cậu, ngăn chặn ấn lên chỗ tựa lưng ghế.

Ngôn Khâu tức giận đến thất khiếu bốc khói, cậu biết con rùa Kỷ Tinh Lam này thích cạnh tranh đoạt phụ nữ với mình, nhưng chưa từng nghĩ tới hắn dục cầu bất mãn tới cỡ này, đến cả mình còn bị hắn chiếm tiện nghi!!

Kỷ Tinh Lam cúi đầu đánh giá thiếu niên Omega trước mặt. Phía đuôi mắt có một chút hồng, bởi vì tức giận mà lông mi còn đang nhẹ nhàng run rẩy, điều này vô cớ khiến cho khuôn mặt vẫn luôn đơn thuần kia tăng thêm vài phần mê hoặc. Như vậy rất đẹp, giống như nụ hoa e ấp bắt đầu hé nở, tuy khiêm tốn nhưng vẫn lay động lòng người.

Rõ ràng đang sợ hãi mình, nhưng vẫn còn cố muốn trưng ra bộ dạng mạnh miệng, đặc biệt giống người kia.

Khoe môi Kỷ Tinh Lam bất giác hiện lên nụ cười không quá rõ ràng.

Ngôn Khâu trơ mắt nhìn Kỷ Tinh Lam đã chịu ảnh hưởng của tin tức tố đến mất đi lý trí, ma xui quỷ khiến cúi xuống trước mặt mình.

Ngôn Khâu nhìn hắn đang từ từ cúi gần lại, trong lòng hoảng sợ. Thấy Kỷ Tinh Lam dường như muốn hôn, Ngôn Khâu theo bản năng nghiêng đầu tránh đi, đôi môi ấm áp khẽ chạm vào má cậu.

Ngay lập tức, cả người Ngôn Khâu giống như bị hoá đá, cả người run rẩy như thể có dòng điện chạy dọc sống lưng, mờ mịt ngước mắt xác nhận một chút với người trước mặt.

Chết tiệt, cậu bị ai hôn?

Bị Kỷ Tinh Lam??

Cho dù chỉ là một nụ hôn trên má thôi nhưng cũng đủ khiến Ngôn Khâu có cảm giác như gặp quỷ! Cặp đôi ngươi sống ta chết nổi tiếng vang danh toàn trường, hiện tại lại đang dây dưa cùng nhau trên sô pha!

Dường như Kỷ Tinh Lam không hài lòng với thái độ né tránh của Ngôn Khâu, hắn đè chặt cổ tay cậu lại, một cái tay khác mạnh mẽ xoay cằm lại ngăn cản Ngôn Khâu lộn xộn.

Ngôn Khâu trơ mắt nhìn gương mặt kia càng ngày càng gần, muốn đẩy hắn ra nhưng cả người lại bủn rủn vô lực, cẳng chân không kìm chế được run lên, ngay cả sức lực để chạy trốn cũng không có.

Toàn bộ nhận thức bị pheromone khống chế, trước giờ cậu chưa bao giờ thấy thoải mái như vậy khi ở gần Kỷ Tinh Lam.

Ngôn Khâu tuyệt vọng nhắm mắt lại, ở trong lòng thầm chửi thề một tiếng. Hiện tại kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, nếu còn cứ mặc kệ thì chắc chắn xảy ra chuyện lớn.

Trong suy nghĩ của Ngôn Khâu, lần đầu tiên phải để dành cho Omega xinh đẹp dịu dàng nhất trong đế quốc, chứ anh hoàn toàn không mong đó lại là Kỉ Tinh Lam- đã là Alpha lại còn cường đại hơn cả cậu!

Không khí trong phòng ngày càng ngột ngạt, hai dòng pheromone hoà vào nhau kịch liệt như thể muốn xé toạc cả căn phòng.

Kỷ Tinh Lam hoàn toàn bị pheromone của Ngôn Khâu mê hoặc, hắn khẽ nghiêng người, kề đầu Ngôn Khâu lên hõm vai của mình, chóp mũi nhẹ nhàng di chuyển xung quanh, như có như không vờn qua tuyến thể mỏng manh.

Hơi thở nhẹ nhàng lướt qua nơi nhạy cảm yếu ớt nhất của Omega, ánh mắt Ngôn Khâu tan rã, khẽ rùng mình, mặc người kia dùng sức ôm ấp vào lòng như một con búp bê bằng vải.

Ngay khi cậu vẫn còn đang thất thần nhìn trần nhà, bỗng nhiên Ngôn Khâu cảm nhận được tuyến thể của mình bị liếʍ một cái, cảm giác mát lạnh ẩm ướt khiến cậu rùng mình ngay lập tức.

Cậu biết Kỷ Tinh Lam đang muốn làm cái gì.