Chương 32

Câu nói đó như một quả bom hạt nhân, khiến cả căn phòng chìm vào im lặng.

Sắc mặt Tôn Tư Nguyên cực kỳ khó coi, thần sắc đã vượt ra khỏi phạm vi mà con người có thể hiểu được, có lẽ chỉ có thể giải thích bằng lý thuyết bảng màu "ba phần bối rối, bốn phần phẫn nộ và ba phần hoài nghi cuộc đời".

Phó Tiêu Tiêu chỉ đơn thuần là buồn.

Cậu bé rất muốn ăn những miếng mỡ thừa đó, nhưng lại bị con chó cậu bé đặc biệt thích ăn mất rồi, hai điều đặc biệt này đυ.ng vào nhau, không thể phân biệt được thứ tự ưu tiên, Phó Tiêu Tiêu cũng không thể nổi cáu với con chó đen.

"Bạn tốt là phải chia sẻ..." Phó Tiêu Tiêu hít một hơi thật sâu, đôi mắt to ngấn lệ, giọng nói nghẹn ngào, "Vì, vì vậy miếng cuối cùng cho chó ăn là đúng."

“Mình đã ăn rất nhiều rồi, miếng cuối cùng nên dành cho chó..." Phó Tiêu Tiêu hít mũi, ở đó tự lẩm bẩm, cố gắng thuyết phục bản thân.

Chú chó đen không biết mình đã làm sai điều gì, nhưng nó cảm nhận được nỗi buồn của Phó Tiêu Tiêu, liền lập tức tiến tới, nhẹ nhàng dụi đầu vào bàn tay trắng nõn của Phó Tiêu Tiêu, cố gắng an ủi cậu bé.

Phó Tiêu Tiêu cảm nhận được cảm giác mềm mại và ấm áp, nước mắt rơi lã chã, ngồi xổm xuống, ôm chặt chú chó đen: "Tiểu Hắc, em ăn đi, còn ngon hơn anh Tôn ăn nhiều, cảm ơn em, Tiểu Hắc."

Phó Tiêu Tiêu cảm động vuốt ve bộ lông của Tiểu Hắc, như thể Tiểu Hắc đã giúp cậu bé một việc lớn lao lắm.

Suy nghĩ của cậu bé diễn ra quá nhanh, khiến hai người lớn có mặt ở đây không kịp phản ứng.

Đối với Tô Hoài Minh, việc Phó Tiêu Tiêu không khóc lóc thảm thiết, không nổi giận với Tiểu Hắc đã là chuyện tốt rồi, cậu bước tới, an ủi xoa đầu Phó Tiêu Tiêu, nói: "Ra ngoài chơi với Tiểu Hắc đi."

Phó Tiêu Tiêu vừa khóc vừa lau nước mắt, từ từ đứng dậy, ngơ ngác nhìn Tiểu Hắc, "Chó con, chúng ta ra ngoài đi."

Chú chó đen rất hiểu chuyện, vẫy đuôi với Phó Tiêu Tiêu, nép chặt vào cậu bé, chậm rãi bước ra ngoài.

Tôn Tư Nguyên đang trong tình trạng chấn động cực độ, thậm chí không để ý đến ý tứ "chó ăn còn ngon hơn mình" trong lời nói của Phó Tiêu Tiêu, trơ mắt nhìn Phó Tiêu Tiêu và chú chó đen rời đi.

Tô Hoài Minh suy nghĩ lại một chút, cảm thấy chuyện này có liên quan không thể tách rời đến mình, và câu nói cuối cùng của cậu thực sự hơi tổn thương, cậu rất chân thành xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không có ý nói anh là chó, càng không có ý nói anh còn không bằng chó. Chó và anh không phải cùng một loài, nhưng trong lời nói của tôi lại trùng hợp một cách kỳ lạ, nên anh mới hiểu lầm... Đây tuyệt đối không phải là tự đa tình, mà là một hành vi tiềm thức, tôi rất có thể hiểu được anh."

Tô Hoài Minh day dứt nói: "Nếu đổi lại là người khác, rất có thể cũng sẽ hiểu lầm."

Tôn Tư Nguyên: "..."

Anh ta biết Tô Hoài Minh đang thanh minh cho hành vi của mình, nhưng càng nghe càng khó chịu, chỉ có thể miễn cưỡng nhếch mép, cười gượng hai tiếng, "Tiếng Hán thật là thâm sâu."

Tô Hoài Minh cũng không nhịn được nữa, cười giả tạo, "Đúng vậy, ha ha ha."

Tôn Tư Nguyên: "Ha ha ha ha ha."

Tô Hoài Minh: "Ha ha ha ha ha."

… Ngu quá.

Hai người nhận ra điều này, liền dùng ánh mắt đạt được sự đồng thuận.

Tô Hoài Minh nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài."

Tôn Tư Nguyên đã lâng lâng, đồng tử không thể tập trung, từ kẽ răng thốt ra vài chữ, "Cảm ơn."

Hai người rơi vào bầu không khí ngượng ngùng, ngay cả khi nhìn nhau cũng cảm thấy ngạt thở một cách kỳ lạ, họ ăn ý quay đầu đi, im lặng trở về phòng của mình, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Tôn Tư Nguyên vẫn luôn cảm thấy khó chịu, không nhận ra rằng họ đang phát sóng trực tiếp, căn bản không thể có bí mật.

【Hahahahahahaha tôi cười đến mức cả tòa nhà phải rung chuyển cùng tôi luôn】

【Tôn Tư Nguyên chờ đó, tôi nhất định sẽ cầm loa phát thanh giúp anh tuyên truyền, kể về sự tích anh giành làm chó, cười khẩy.jpg】

【Truyền đi, Tôn Tư Nguyên giành làm chó!】

【Cái gì, Tôn Tư Nguyên nói anh ta là chó?】

【Cái gì nữa, Tôn Tư Nguyên để chứng minh anh ta là chó, thực sự đã ăn phân trước mặt mọi người!】

【Thật hay giả vậy? Đầu chó.jpg】

【Tất nhiên là thật rồi, không tin thì hỏi Tô Hoài Minh, anh ấy nói với tôi mà】

【Hahaha người trước thật là thâm, chừa lại chút đồ ăn cho gấu trúc đi nào】

Những cư dân mạng thích hóng hớt không chỉ tạo ra trò đùa trong phòng phát sóng trực tiếp, mà còn đưa Tôn Tư Nguyên lên hot search trong tiếng cười.

Tôn Tư Nguyên từ khi ra mắt, dựa vào gia thế vững chắc, luôn ra vẻ cao cao tại thượng, ngay cả khi bị bôi đen, cũng chưa từng thấy anh ta phải chịu thiệt.

Giờ có cơ hội như vậy, không thể bỏ qua.

Để Tôn Tư Nguyên có thể luôn ở trên hot search, nhóm cư dân mạng này đã phớt lờ chữ "nổ" to đùng ở phía sau, lúc rảnh rỗi thì để lại bình luận ở chủ đề, sợ rằng hiệu quả tuyên truyền sẽ không đủ tốt.

Thật sự là cảm động trời đất.

Những cư dân mạng tận tâm sợ rằng Quý Minh Triết và những người khác đang ghi hình chương trình, không thể kịp thời nhận được tin tức này, liền kéo nhau đến khu bình luận của Weibo để lại tin nhắn, tin nhắn riêng của họ cũng bị làm nổ tung.

Khu bình luận trên Weibo của Tôn Tư Nguyên thậm chí còn náo nhiệt hơn.

【Yên tâm đi, tôi sẽ không nói với người khác rằng anh giành làm chó đâu】

【Đừng sợ, bây giờ chỉ có 70% cư dân mạng biết chuyện này thôi, tôi nhất định sẽ giúp anh tuyên truyền đến 99%!】

【Tôi đã nói chuyện này với con chó nhà tôi, nó rất vui】

【Con chó của bà tôi thật nhiệt tình, đang đi khắp làng rao chuyện này đấy, cười khẩy.jpg】

Tôn Tư Nguyên cảm thấy xấu hổ, giống như con ốc sên co mình trong vỏ, không dám xem điện thoại, sợ bị kí©h thí©ɧ.

Vì thế anh ta không biết đến hành vi thiếu đạo đức của cư dân mạng, càng không biết những người đang ghi hình chương trình, dưới sự nhắc nhở liên tục của cư dân mạng, đã biết rõ đầu đuôi ngọn ngành của sự việc, thậm chí còn xem hết ba lần đoạn video.

Ngày hôm sau khi mọi người gặp lại nhau, Quý Minh Triết và Vu Duệ Thành đều nhìn Tôn Tư Nguyên một cách lảng tránh, chột dạ không dám nhìn thẳng, sợ rằng sẽ để lộ sơ hở.

Tôn Tư Nguyên vẫn sống trong thế giới cổ tích "mọi người đều không biết chuyện này", cố gắng che đậy, rất tự nhiên giả vờ chào hỏi mọi người.

"Chào buổi sáng, hôm nay chúng ta sẽ làm gì đây?"

Quý Minh Triết vẫn luôn chín chắn, điềm đạm, nhưng sau khi bị đoạn video tẩy não, cả đầu anh như muốn nổ tung, miễn cưỡng nở một nụ cười, "Chào buổi sáng, chào buổi sáng, tôi cũng không biết..."

Vu Duệ Thành không giỏi giao tiếp ứng xử, bầu không khí ngượng ngùng như vậy thực sự khiến anh muốn chết, vừa nhìn thấy Tôn Tư Nguyên, theo phản xạ nói luôn: "Tôi không xem, tôi không biết, cậu đừng tức giận!"

Vừa dứt lời, Tôn Tư Nguyên và Tô Hoài Minh cùng nhìn về phía anh.

Vu Duệ Thành: "..."

Vu Duệ Thành: "..."

Vu Duệ Thành: "..."

Cứu mạng!!!

Khuôn mặt anh khó coi đến mức khiến người ta muốn gọi cấp cứu 120, cấp cứu khẩn cấp cho anh, Tô Hoài Minh biết nếu mình không cứu vãn tình hình thì sẽ không thể chịu đựng được nữa, cậu ho một tiếng, nảy ra một kế trong đầu, vội vàng nói: "Không sao, đã xem thì xem, Phó Cảnh Phạn chỉ gửi cho tôi một tin nhắn "ok", anh ấy sẽ không tức giận vì anh xem nhật ký trò chuyện đâu."

Lý trí còn sót lại của Tôn Tư Nguyên vốn không nhiều, lập tức tin vào lời nói đầy sơ hở của Tô Hoài Minh, còn rất tốt bụng vỗ vai Vu Duệ Thành: "Không sao, anh Phó rất độ lượng."

Vu Duệ Thành hơi run rẩy, ánh mắt tập trung vào khuôn mặt Tôn Tư Nguyên: "Thật không..."

Thực sự độ lượng như vậy sao?

Tôn Tư Nguyên không hiểu ý tứ sâu xa của Vu Duệ Thành, gật đầu như một thằng ngốc: "Tất nhiên rồi, chuyện nhỏ như vậy, không đáng để bận tâm."

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nghe cuộc đối thoại gà không đầu này, lại một trận cười ồ.

Những người tài giỏi trong cư dân mạng đã cắt ghép đoạn này thành video chế, hoặc thêm phụ đề, kết hợp với những trò đùa khác.

Trên mạng lập tức xuất hiện những trò cười mới, thậm chí còn phát triển thành một trò đùa phổ biến.

Để ngăn trò đùa này lỗi thời, cư dân mạng đã thể hiện tài năng của mình, cố gắng biến nó thành kinh điển lưu truyền mãi mãi, khắc tên Tôn Tư Nguyên lên cột mốc đáng xấu hổ.

Nhưng đó là chuyện sau này, hiện tại, Tôn Tư Nguyên ngây thơ không nhận ra rằng mình sẽ phải chịu hậu quả thảm khốc như vậy.

Đội ngũ chương trình cũng rất rõ ràng về vấn đề này, thấy bầu không khí không ổn, đạo diễn vội vàng nhảy ra chuyển hướng câu chuyện: "Hôm nay, nhiệm vụ của mọi người là giúp trưởng thôn bắt cá, sau khi bắt xong thì đến nhà trưởng thôn ăn tối, trưởng thôn đã chuẩn bị rất nhiều món ăn địa phương thịnh soạn để chiêu đãi mọi người."

Quý Minh Triết thở phào nhẹ nhõm, vội vàng phụ họa: "Thật cảm ơn trưởng thôn, chúng tôi nhất định sẽ bắt được nhiều cá."

Vu Duệ Thành cũng liên tục gật đầu, sợ rằng chậm một giây sẽ khiến Tôn Tư Nguyên nghi ngờ.

Ngoài các em nhỏ, năm người lớn mang theo những suy nghĩ khác nhau, trong bầu không khí ngượng ngùng đi đến ao cá.

Ao cá không sâu, dưới đáy toàn là bùn, đội ngũ chương trình đã chuẩn bị chu đáo cho khách mời quần áo và ủng cao su, mặc vào rồi mới xuống nước, mặc dù vẫn có khả năng làm bẩn quần áo, nhưng sẽ không quá lạnh.

Ao quá sâu đối với trẻ em, Quý Du Du và Vu Hiên Hiên rất tự giác, ngoan ngoãn đứng bên cạnh chờ, Phó Tiêu Tiêu và Jameel là hai đứa trẻ tinh nghịch, tự cho rằng nhiệm vụ là của mình, thậm chí không thay quần áo, cố sức lao xuống hồ, khiến nhân viên làm việc phải vội vàng ngăn cản.

Đạo diễn giải thích ba lần, mới miễn cưỡng khiến chúng hiểu rằng đây là nhiệm vụ của người lớn, chúng chỉ cần cổ vũ ở trên bờ là được.

Phó Tiêu Tiêu hồng má, chu môi nói: "Nhưng cháu cũng muốn xuống nước bắt cá."

Jameel cũng nói: “Cháu rất giỏi mà, trước đây cháu đã bắt được rất nhiều cá mập lớn!"

Đạo diễn nghe đến hai chữ cá mập, cả người đều ngây ngốc, “Cháu, cháu bắt được cái gì?"

"Là cá mập mà!" Jameel khoanh tay trước ngực, rất tự hào khoe khoang: "Lúc đầu chỉ bắt được cá nhỏ, cháu rất lợi hại, sau khi vượt qua từng màn chơi, cháu có thể bắt được cá mập!"

Ninh Lỗi thấy mất mặt, xoa xoa đầu Jameel, cười gượng gạo nói: "Đây là trò chơi của thằng bé, không phải bắt cá thật."

Đạo diễn gật đầu, nói: "Trò chơi và thực tế có sự khác biệt, thế này nhé, hai đứa trẻ lần này học ở trên bờ, sau này có cơ hội, chú nhất định sẽ cho các cháu xuống nước bắt cá."

Phó Tiêu Tiêu và Jameel suy nghĩ vài giây, miễn cưỡng gật đầu.

Trẻ em do nhân viên chương trình trông coi, năm người lớn đều đang mặc quần áo.

Chương trình đã ghi hình được vài ngày, nhưng Ninh Lỗi lại là người ít được yêu thích nhất, đối với anh ta, người luôn muốn nổi tiếng thì đây là một sự tra tấn lớn.

Quý Minh Triết và Vu Duệ Thành có nền tảng vững chắc trong showbiz, hơn nữa một người là cáo già khôn khéo, một người là tảng băng lớn, không thể làm gì được họ.

Tôn Tư Nguyên vừa gây ra chuyện như vậy, hơn nữa tính tình của anh ta lại quá kỳ quặc, Ninh Lỗi không dám trêu chọc anh ta, sợ rằng sẽ mất nhiều hơn được.

Như vậy, chỉ còn có thể ra tay với Tô Hoài Minh.

Ninh Lỗi không phải là kẻ ngu ngốc, cho dù anh ta coi Tô Hoài Minh là bàn đạp, anh ta cũng sẽ làm mọi chuyện một cách rất thông minh, không để lại sơ hở, khiến người khác bàn tán.

Ninh Lỗi nghĩ đến việc Tô Hoài Minh luôn lười biếng, sức lao động rất kém, suy nghĩ một lúc, anh ta đã nghĩ ra một ý tưởng hạ bệ cậu.

Lát nữa anh ta sẽ bắt nhiều cá, còn Tô Hoài Minh chắc chắn sẽ bắt được rất ít, như vậy anh ta có thể tiếp thị trên mạng.

Vừa có thể giúp anh ta thiết lập nhân vật, vừa là một việc không liên quan đến ai, một người vô tâm vô phế như Tô Hoài Minh, hẳn sẽ không vì chuyện nhỏ này mà so đo với anh ta.

Để không xảy ra sai sót, Ninh Lỗi còn muốn tính toán kỹ càng chuyện này, nhưng suy nghĩ của anh ta bị tiếng ồn làm gián đoạn.

Phó Tiêu Tiêu và Jameel không biết vì lý do gì, giống như hai chú bê đực húc vào nhau.

Jameel chống nạnh, người nghiêng về phía trước, toàn thân đều toát lên sự cố gắng, "Bố của tôi rất lợi hại, ông ấy có thể bắt hai con cá!"

Phó Tiêu Tiêu không chịu thua, "Bố của tôi cũng có thể bắt hai con cá!!"

Jameel tiếp tục nói: "Bố của tôi chắc chắn lợi hại hơn, ông ấy còn có thể bắt ba con cá!"

Nghe đến đây, Ninh Lỗi nở một nụ cười mãn nguyện.

Đúng là con trai của mình mà, quả nhiên hiểu mình nhất, còn biết giúp mình tạo tiền đề vào lúc này, sau đó tiếp thị trên mạng, có thể nói anh ta là vì hoàn thành nguyện vọng của con trai, vừa có tình cảm bố con cảm động trời đất, vừa có thể tự nhiên hạ bệ Tô Hoài Minh.

Chỉ là nụ cười trên mặt Ninh Lỗi còn chưa kịp giữ được mấy giây thì đã cứng đờ.

Bởi vì Phó Tiêu Tiêu không chịu lùi bước, Jameel dần mất lý trí.

“Bố của tôi có thể bắt bốn con cá, không, một giây ông ấy có thể bắt năm con cá, tất cả cá trong ao này đều do ông ấy bao trọn, các người tuyệt đối không được xuống giúp ông ấy, bố của tôi có thể tự mình làm được!!"

Ninh Lỗi: "..." Không, tôi không thể.

Phó Tiêu Tiêu hừ một tiếng, "Bắt cá có gì mà ghê gớm, bố của tôi có thể bắt cá mập cơ!"

Đầu của Jameel vào đầu của Phó Tiêu Tiêu, mắt mở to, "Bố của tôi có thể bắt hai con cá mập!"

Phó Tiêu Tiêu dùng chân đạp vào mặt đất, đẩy Jameel trở lại, "Bố của tôi không chỉ có thể bắt hai con cá mập, còn có thể bắt cá voi nhá!!"

Jameel và Phó Tiêu Tiêu húc nhau liên tục, không ai chiếm được thế thượng phong.

"Bố của tôi còn có thể bắt cá voi, ông ấy có thể bắt hết tất cả cá voi trong biển!"

"Vậy thì bố của tôi có thể bắt hết tất cả cá mập trong biển, rồi ăn hết trong một bữa luôn nhé!"

“Bố của tôi có thể ăn hết cả cá mập và cá voi trong một miếng lận!"

Tô Hoài Minh: "..." Càng nói càng quá đáng rồi.

Cậu quay sang nhìn Ninh Lỗi cũng có biểu cảm cứng đờ, để tránh hiểu lầm, cậu quyết định giải thích trước: "Thật ra, tôi không thể."

Ninh Lỗi im lặng vài giây, nghe thấy tiếng tính toán của mình tan vỡ, trong lòng thầm rơi lệ: "Tôi, tôi cũng không thể."

Tô Hoài Minh: "Vậy chúng ta xuống nước tùy ý bắt vài con cá thôi?"

Ninh Lỗi: "... Được."

Đạo diễn sợ rằng cuộc tranh cãi giữa những đứa trẻ sẽ khơi dậy lòng ham thắng thua của người lớn, vội vàng nói: "Cá trong ao không nhiều, và bắt bằng tay thì khá phiền phức, mọi người chỉ cần bắt một con cá lớn là được."

Quý Minh Triết gật đầu, với tư cách là người lớn tuổi nhất trong số những người có mặt, anh tự giác đảm nhận vai trò người lãnh đạo tinh thần, bước vào ao trước.

Ninh Lỗi và Vu Duệ Thành theo sát phía sau.

Tô Hoài Minh cũng định xuống nước, nhưng cậu vừa mới bước vào một chân thì cảm thấy cổ áo sau lưng bị người ta túm lấy, kéo mạnh ra ngoài.

Tô Hoài Minh:???????

Cậu đứng lại trên bờ, ngơ ngác quay đầu lại, nhìn thấy Tôn Tư Nguyên đứng bên cạnh.

Sau một hồi loay hoay, Tôn Tư Nguyên đã quên mất chuyện bối rối trước đấy, cau mày nhìn Tô Hoài Minh, khó chịu nói: "Nước ao lạnh như vậy, cơ thể cậu chịu được sao, đã lớn như vậy rồi mà không biết suy nghĩ gì cả."

Tô Hoài Minh chớp mắt.

Thực ra cậu cũng không muốn xuống nước ao lạnh như băng, nhưng cơ thể cậu không yếu đến vậy, xuống ao bắt cá, cũng không đến mức phải vào viện.

Xem ra Tôn Tư Nguyên có một số định kiến kỳ lạ đối với cậu.

Tô Hoài Minh định giải thích rõ ràng, nhưng bị Tôn Tư Nguyên cắt ngang.

"Bắt từng con một thì phiền phức quá, chi bằng nghĩ cách bắt hết cá trong ao một mẻ, đây mới là cách đạt hiệu quả cao phù hợp với người hiện đại."

Tô Hoài Minh khiêm tốn hỏi: "Vậy anh có cách gì à?"

Tôn Tư Nguyên nhíu mày suy nghĩ một lúc, nói với giọng khá chắc chắn: "Đặt một cái nồi dưới đáy ao, nhiệt độ nước lạnh tăng lên, cá sẽ tự động lật bụng nổi lên trên mặt nước, đến lúc đó không cần tốn sức cũng có thể vớt hết lên."

Tô Hoài Minh: "..." Đây cũng có thể coi là một cách sao?!

Cậu nói đùa: "Cách này còn phải tìm nồi, quá phiền phức, cắm vài chục nghìn que tre xuống, ném xuống mặt nước, đâm chết hết cá không phải là được rồi sao.”

Ai ngờ Tôn Tư Nguyên lại sáng mắt lên, giơ ngón tay cái với cậu, "Đây là một cách hay, nhưng sẽ phá hỏng tính toàn vẹn của cá... Nếu không thì cho một ít muối, nước gừng hành vào hồ, như vậy không chỉ có thể làm cá chết ngạt, mà còn có thể ướp gia vị sớm."

Tô Hoài Minh thấy thú vị, dứt khoát cùng Tôn Tư Nguyên nói chuyện phiếm, "Nếu muốn giữ độ tươi của cá, thì đóng băng luôn hồ nước này, cá sẽ dễ bảo quản hơn."

"Còn một cách nữa, trước tiên làm cho những con cá này đói mấy ngày, sau đó thả một ít thức ăn cho cá vào, để những con cá này gϊếŧ chết lẫn nhau, như vậy thịt cá sẽ trở nên săn chắc hơn."

Họ nói càng lúc càng ác, càng vô đạo đức, thậm chí có thể xuất bản một cuốn sách "100 loại cực hình đối với cá".

Hai người càng nói càng hăng hái, cách chết cũng kỳ quái hơn, đã đến mức trời không dung đất không tha, ngay lúc này, mặt hồ bên cạnh họ gợn sóng.

Một con cá chép nhảy lên khỏi mặt hồ, vạch một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, rơi trúng ngay chân Tô Hoài Minh.

Tô Hoài Minh và Tôn Tư Nguyên ngơ ngác nhìn con cá.

Cảm nhận được ánh mắt của hai người, con cá tức giận dùng đuôi đập nhanh xuống đất, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.

Tô Hoài Minh mơ hồ đọc được thông tin trong đó:

Đừng nói nữa, tôi tự chết.

"..."

Tôn Tư Nguyên không làm được điều này, nhưng anh ta cũng nhạy bén cảm thấy điều gì đó, "Cái này, cái này, con cá này sao lại trừng mắt nhìn chúng ta thế?!"

Tô Hoài Minh dừng lại một chút, nói: "Có thể là, vừa rồi chúng ta nói quá tàn nhẫn."

Tôn Tư Nguyên cau mày nhìn con cá dưới chân, "Con cá này chết không nhắm mắt... chúng ta có bị báo ứng không?!"

Tô Hoài Minh: “Anh đã thấy con cá nào nhắm mắt khi chết chưa?"

Tôn Tư Nguyên: "..."

Tôn Tư Nguyên: "..."

Tôn Tư Nguyên: "..."

Anh ta cười khẩy một tiếng, để che giấu sự thiếu hiểu biết của mình: "Những con cá tôi từng thấy, hoặc là ở trong bể cá cảnh, hoặc là đã được làm xong bày lên bàn ăn, làm sao tôi biết nó trông như thế nào khi chết."

Anh ta dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Con cá này chắc là bị chúng ta chọc tức nên mới nhảy lên, muốn dùng đuôi quất chết chúng ta, chúng ta đừng nói những lời như vậy nữa."

Tô Hoài Minh định gật đầu, thì trong đầu đột nhiên nảy ra một ý: "Vậy nếu thực sự là như vậy, chúng ta nói nhiều hơn một chút, không phải có thể bắt được nhiều cá hơn sao?"

Tôn Tư Nguyên: "..." Cậu đúng là không sợ gì cả!

“Cậu như vậy sẽ..." Tôn Tư Nguyên dừng lại một chút, cố gắng dọa Tô Hoài Minh: "Sẽ bị những người yêu cá mạnh mẽ lên án đấy!"

"Chỉ là nói thôi, không đến mức bị mắng chứ." Tô Hoài Minh nhún vai.

Tôn Tư Nguyên im lặng vài giây, hiếm khi hèn nhát, khóe miệng giật giật nói: "Thôi bỏ đi."

Tô Hoài Minh cũng không khăng khăng, thuận theo nói: "Vậy thì thôi vậy."

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy cảnh này, sắp cười phát điên rồi.

【Hahahahahaha tôi tuyên bố, đây là màn khẩu chiến mạnh nhất mà tôi từng thấy】

【Cá: Nghĩ ra chiêu độc như vậy, có phải các anh không chơi được không?】

【Con cá nhảy lên bờ này, đúng là một chiến binh, chúng ta cần đặt tên cho nó, để mãi mãi tưởng nhớ phẩm chất cao quý của nó, chó jpg】

【Cái miệng của Tô Hoài Minh, sẽ không bao giờ khiến tôi thất vọng】

【Tôi vẫn thích bà vợ câm của tôi hơn】

【Cười chết mất, để có thể chiêm ngưỡng khuôn mặt của Tô Hoài Minh tốt hơn, tôi đã tắt tiếng】

【Tô Hoài Minh, một người đàn ông thống trị nút âm lượng】

……

Tô Hoài Minh vô tình có được một con cá, không cần xuống nước nữa, nhưng Tôn Tư Nguyên vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ.

Quý Minh Triết chia cho anh ta một con cá đã bắt được thêm, như vậy Tôn Tư Nguyên cũng không cần xuống nước.

Tôn Tư Nguyên được coi là đối xử đặc biệt, nhưng những người có mặt tại đây nghĩ đến cảnh ngộ bi thảm trước đó của anh ta, nên đã đồng cảm, không so đo với anh ta, ngay cả khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng rất độ lượng, tha thứ cho anh ta.

Một nhóm người cầm cá, nhanh chóng đến nhà trưởng thôn.

Trưởng thôn và vợ ông đứng ở cửa, rất nhiệt tình chào đón mọi người, con trai ông trực tiếp xách mấy con cá về, động tác nhẹ nhàng, không thấy nặng chút nào.

Con trai trưởng thôn da ngăm đen, thân hình cường tráng, mái tóc đen bóng đặc biệt thu hút ánh nhìn, Tô Hoài Minh gật đầu như có điều suy nghĩ, nói: "Trưởng thôn, xem ra nguồn nước suối của các ông rất hữu ích."

Trưởng thôn dừng lại một chút, lúc này mới nhận ra Tô Hoài Minh đang nói gì, ông dùng tay vuốt tóc, rất tự tin nói: "Đương nhiên rồi, không nói gì khác, nhan sắc và mái tóc của chúng tôi ở đây đều là số một!"

Tô Hoài Minh gật đầu rất đồng tình.

Ninh Lỗi biết nấu ăn, để thể hiện bản thân, anh ta lập tức theo vợ trưởng thôn vào bếp, chuẩn bị trổ tài, Quý Minh Triết cũng đi theo giúp đỡ.

Ba người còn lại không biết nấu ăn, nên ngồi trong sân trò chuyện với trưởng thôn, tiện thể trông coi mấy đứa trẻ.

Vài đứa trẻ đã chơi điên cuồng trên đường, đến sân thì lập tức tụ tập lại chơi trò chạy vòng tròn, còn nói những lời mà người lớn không hiểu.

Tô Hoài Minh và những người khác đều không muốn làm gián đoạn niềm vui của bọn trẻ, nên đã đi theo chúng.

Phó Tiêu Tiêu có sức lực vô tận, mọi người cùng chạy vòng tròn vui vẻ, nhưng Quý Du Du rất nhanh đã không chịu nổi, đôi má trắng trẻo ửng hồng, giống như quả táo đỏ, chống nạnh đứng trong sân, vẫy tay với Phó Tiêu Tiêu và những người khác: "Các anh chạy chậm một chút, chậm một chút."

Vu Hiên Hiên dừng lại, lại kéo Phó Tiêu Tiêu và Jameel, "Chúng ta đổi một trò chơi khác để chơi đi."

Phó Tiêu Tiêu gật đầu, chủ động hỏi Quý Du Du: "Du Du muốn chơi trò gì?"

Quý Du Du dùng tay đỡ mặt, vô thức chu môi, trong đầu tìm kiếm trò chơi thú vị, chỉ là cô bé còn chưa nghĩ ra kết quả, thì ánh mắt đã bị thu hút.

"Là ngỗng lớn!"

"Ngỗng sao?" Phó Tiêu Tiêu quay đầu lại, thấy một con ngỗng lớn màu trắng, lắc lư đi tới.

Trước đây Phó Tiêu Tiêu từng bị vịt Call đuổi theo, lần này đã học được cách thông minh, cảnh giác lùi lại một bước, không dám tiến lên trêu chọc.

Con ngỗng cũng rất thân thiện, nó được nuôi trong sân, làm nhiệm vụ trông nhà, biết Phó Tiêu Tiêu và những người khác là khách của chủ nhà, nên không tấn công họ.

Hơn nữa, động vật cũng biết rằng trẻ con cần được bảo vệ, không thể tùy tiện tấn công.

Thấy con ngỗng trông có vẻ ngốc nghếch, Phó Tiêu Tiêu đã mạnh dạn hơn một chút, thử đưa ngón tay mũm mĩm ra, nhẹ nhàng chọc vào cổ con ngỗng.

Có lẽ con ngỗng thấy ngứa, cổ vốn đã luôn lắc lư, giờ lại lắc nhanh hơn, khiến người ta hoa mắt.

Vài đứa trẻ đều ngây người trước cảnh tượng này, mắt mở to tròn xoe, miệng nhỏ hé mở, không khỏi phát ra một tiếng "oa".

Phó Tiêu Tiêu không biết bị trúng gió gì, đột nhiên mắt sáng lên, nói: "Ngỗng lớn, chúng ta thi xem ai lắc tốt hơn nhé, mình chắc chắn lắc tốt hơn cậu!"

Nói xong, cậu bé không đợi con ngỗng đồng ý, đã bắt đầu điên cuồng lắc đầu.

Cổ ngỗng dài hơn cậu bé, lại còn mảnh hơn, hiệu quả lắc lư rõ ràng hơn nhiều, Phó Tiêu Tiêu để có thể thắng được con ngỗng, đã dùng sức lắc đầu sang trái sang phải, trước sau, cả người cũng bị lắc lư theo.

Phó Tiêu Tiêu là đứa trẻ rất ham thắng, rất nhanh đã cảm thấy trời đất quay cuồng, cơ thể mũm mĩm lắc lư hai cái, rồi ngã ngồi phịch xuống đất, mắt nhìn chằm chằm lên bầu trời, nói chuyện cũng không trôi chảy: "Trời, sao bầu trời lại xoay thế này?"

Cậu bé còn chưa ổn định, đã muốn chống tay xuống đất đứng dậy, tiếp tục thi đấu với con ngỗng.

Vu Hiên Hiên vỗ vai cậu bé, hào hùng nói: "Để tớ!”

Cậu bé còn khoa trương hơn cả Phó Tiêu Tiêu, giống như đang lắc lư đánh say, cơ thể quay thành một con quay nhỏ.

Vu Hiên Hiên kiên trì được thời gian còn ngắn hơn Phó Tiêu Tiêu, ngã ngồi phịch xuống đất, trước mắt toàn sao vàng.

Hoạt động này không hiểu sao lại biến thành một cuộc thi tiếp sức, Jameel thấy cuối cùng cũng đến lượt mình, liền háo hức đứng trước mặt con ngỗng, cũng bắt đầu liều mạng lắc đầu.

Không ngờ cậu ta cao lớn nhất nhưng lại vô dụng nhất, chỉ tượng trưng lắc vài cái, liền ngã ngửa ra đất.

Quý Du Du chớp đôi mắt to long lanh, thấy ba anh trai đều ngã xuống, cô bé phải gánh vác nhiệm vụ này, liền lấy hết can đảm bước đến trước mặt con ngỗng, vô thức thò đầu ra, rũ tóc lắc lư sang trái sang phải, rất có hiệu ứng thị giác.

Phó Tiêu Tiêu và những người khác đã tỉnh lại, thấy em gái Quý Du Du chăm chỉ như vậy, cảm thấy mình cũng không thể nghỉ ngơi nữa, cũng cố gắng lắc đầu.

Động tĩnh bên này của họ quá lớn, đã thu hút sự chú ý của Tô Hoài Minh và những người khác.

?????????

Tô Hoài Minh nhìn hành vi kỳ lạ của con người non nớt, vội vàng bước tới, giữ chặt Phó Tiêu Tiêu và những người khác.

Tô Hoài Minh hỏi: "Các em đang làm gì vậy?"

Phó Tiêu Tiêu chỉ vào con ngỗng, nói: "Chúng tôi đang thi lắc cổ."

Lắc cổ? Còn có loại thi đấu này sao?!

Trưởng thôn xoa đầu con ngỗng, con ngỗng lập tức im lặng.

Tô Hoài Minh thấy vậy, rất ngạc nhiên, nói: "Con ngỗng nhà ông hiểu chuyện quá!"

Trưởng thôn cười nói: "Con ngỗng này được nuôi trong sân, từ nhỏ đã biết tuần tra, tôi liền để nó ở trong sân."

Nói xong, trưởng thôn đùa giỡn, chỉ vào trán con ngỗng, nói: "Xin lỗi."

Con ngỗng như hiểu được, quay đầu nhìn Phó Tiêu Tiêu và những người khác, đôi mắt đen láy lóe lên ánh sáng thông minh, kéo dài giọng kêu một tiếng "ga".

Tô Hoài Minh kinh ngạc: "Hiểu chuyện quá, còn biết xin lỗi nữa."

Phó Tiêu Tiêu thấy bố dượng khen người khác, rất không vừa ý, chống nạnh, lập tức nói: “Tôi cũng được."

Tô Hoài Minh kỳ lạ nhìn cậu bé, bất đắc dĩ cười.

Chỉ là nói xin lỗi thôi mà, tất nhiên em cũng được.

Rõ ràng cậu đã hiểu lầm ý của Phó Tiêu Tiêu, Phó Tiêu Tiêu hít một hơi thật sâu: "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."

Tô Hoài Minh: "..."

Lúc này cậu mới hiểu, Phó Tiêu Tiêu muốn so với con ngỗng xem ai kêu lâu hơn.

Trong lúc nhất thời, sân nhỏ tràn ngập những tiếng "ga" và "xin lỗi”, cảnh tượng khá buồn cười.

Trưởng thôn và Tô Hoài Minh ăn ý nhìn nhau, không nói nên lời.

Trưởng thôn vốn muốn nói "không phải con ngỗng nhà tôi tìm chuyện trước", nhưng lại sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của Tô Hoài Minh, chỉ có thể cứng nhắc nói: "Con trai cậu rất năng động."

"Con ngỗng nhà ông cũng không tệ..." Lời nói của Tô Hoài Minh bị Phó Tiêu Tiêu át mất.

Trưởng thôn thực sự không biết nói gì, chỉ có thể lại đá quả bóng trở lại: “Cậu vừa nói gì?"

"Tôi nói con ngỗng nhà ông cũng không tệ, giọng to lắm." Tô Hoài Minh mặt không cảm xúc nói.

Hai người khen ngợi nhau một cách xã giao, thực sự không nói được nữa, trưởng thôn bịt miệng con ngỗng, Tô Hoài Minh trực tiếp bế Phó Tiêu Tiêu lên, để cậu bé đi uống nước.

Thấy Phó Tiêu Tiêu bị bế đi, ba đứa trẻ còn lại cũng đuổi theo, tranh nhau uống nước.

Thật sự là vạn vật đều có thể thi đấu được.

Tô Hoài Minh không ngăn cản, đợi trẻ con uống xong nước, lại để chúng đi chơi, may là lần này chúng không còn so đo với con ngỗng kia nữa.

Vu Duệ Thành cảm thán: "Đôi khi, tôi thật sự không hiểu trẻ con đang nghĩ gì."

Tô Hoài Minh rất có cảm xúc, vừa định gật đầu, thì bị Tôn Tư Nguyên giành trước.

Tôn Tư Nguyên nằm dài trên ghế, mí mắt rũ xuống, tùy tiện nói: "Không phải rất rõ ràng sao, con ngỗng kia lắc đầu lắc cổ trước mặt, còn không ngừng lắc, đây không phải là khıêυ khí©h à?! Nếu đổi lại là tôi, tôi phải thi đấu cho ra trò với nó, sống là để tranh một hơi, cho dù có mệt đến chóng mặt hoa mắt, cũng không thể thua."

Tôn Tư Nguyên càng nói càng tức giận, mắt trợn tròn, đợi anh ta nói xong, mới chú ý tới Tô Hoài Minh và Vu Duệ Thành đang nhìn anh ta bằng ánh mắt phức tạp.

Tôn Tư Nguyên sửng sốt, nói: "Sao vậy? Có vấn đề gì à?"

"Không có gì, anh phân tích rất có lý." Tô Hoài Minh nói.

Vu Duệ Thành cũng gật đầu: "Tôi biết cậu hiểu mà."

Nói được một nửa, Vu Duệ Thành và Tô Hoài Minh nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đọc được câu tiếp theo:

Dù sao thì anh cũng là một đứa trẻ con nghịch ngợm mà.

Tôn Tư Nguyên luôn cảm thấy ánh mắt của Tô Hoài Minh và Vu Duệ Thành rất kỳ lạ, đưa tay vuốt tóc, nhíu chặt mày.

Có phải mình quá đẹp trai, khiến bọn họ đều ngây người ra không?!

Tôn Tư Nguyên muốn hiểu rõ, nhưng khi anh ta định hỏi Tô Hoài Minh, thì Tô Hoài Minh và Vu Duệ Thành đã nói sang chuyện khác, căn bản không cho anh ta xen vào.

Tôn Tư Nguyên đành phải từ bỏ.

Một lát sau, vợ của trưởng thôn và Quý Minh Triết đã chuẩn bị xong bữa tối, mời mọi người vào ăn.

Trưởng thôn rất dụng tâm chuẩn bị những món đặc sản địa phương, trên bàn toàn là những món ăn mà Tô Hoài Minh không biết.

Trò chuyện với trưởng thôn xong, Tôn Tư Nguyên lập tức cầm đũa, đưa về phía đĩa thức ăn đen xì kia.

Sau chuyện nước sốt nấm và mỡ heo vụn, anh ta hiểu được một đạo lý: người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, đôi khi thức ăn cũng vậy, trông càng kỳ lạ, thì mùi vị càng ngon.

Tôn Tư Nguyên thậm chí không hỏi, trực tiếp ăn một miếng, rồi lại gắp ngay miếng thứ hai.

Trưởng thôn thấy anh ta ăn vui vẻ như vậy, cũng không nhắc đến việc đống đồ đen xì kia thực ra là máu động vật, sợ Tôn Tư Nguyên thấy ghê.

Tô Hoài Minh và những người khác cũng bắt đầu cầm đũa, ăn rất ngon miệng.

Món ăn địa phương rất đậm đà, gia vị cũng dùng rất mạnh, một món ăn cùng lúc có đủ năm vị chua, ngọt, đắng, cay, tỷ lệ phối hợp là do người dân địa phương kiểm chứng qua hàng nghìn năm, kí©h thí©ɧ vị giác, nhưng lại không vượt quá ngưỡng chịu đựng, ban đầu có thể cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng đến khi ăn miếng thứ hai, sẽ nghiện mùi vị này, không nhịn được mà muốn tiếp tục ăn.

Tô Hoài Minh và những người khác ăn càng nhiều, trưởng thôn càng vui, vợ của trưởng thôn nhìn cảnh này, liền thu xếp mang một ít về cho họ.

Mọi người tụ tập với nhau, bầu không khí vô cùng tốt, ăn xong, Tô Hoài Minh và những người khác không rời đi ngay, mà ngồi trong sân hóng mát, vừa trò chuyện với trưởng thôn và những người khác.

Tô Hoài Minh và những người khác không có tiền, chương trình rất chu đáo chuẩn bị quà tặng cho họ, tặng cho trưởng thôn.

Đến giờ phải rời đi, Tô Hoài Minh và những người khác gọi bọn trẻ rời đi.

Quý Du Du và Vu Hiên Hiên đều ngoan ngoãn đi tới, mặc dù Jameel có chút không muốn, nhưng sợ Ninh Lỗi tức giận, cũng chậm rãi đi tới, chỉ có Phó Tiêu Tiêu vẫn còn chơi với con ngỗng.

Tô Hoài Minh vẫy tay với cậu bé, nói: "Đừng chơi nữa, chúng ta phải về nhà rồi."

"Không, tôi chưa chơi đủ!" Phó Tiêu Tiêu nhảy dựng lên ăn vạ.

"Ngày mai lại chơi tiếp." Thái độ của Tô Hoài Minh không hề nhượng bộ.

Phó Tiêu Tiêu nổi giận, ôm chặt lấy cổ con ngỗng, nói: "Không được, tối nay tôi phải chơi với con ngỗng, nếu anh không đồng ý, tôi sẽ mang con ngỗng đi!"

Tô Hoài Minh nhìn ra, cả nhà trưởng thôn đều rất thích con ngỗng, chắc chắn không nỡ để con ngỗng đến nhà gỗ, liền nói: "Không được, con ngỗng không thể đi theo chúng ta."

"Vậy tôi chơi với nó thêm một lát nữa." Phó Tiêu Tiêu bĩu môi, "Chỉ chơi thêm một lát nữa thôi.”

Phó Tiêu Tiêu không có ý làm hại con ngỗng, nhưng trẻ con đôi khi không kiểm soát được sức lực, mà cổ lại là nơi yếu nhất, Tô Hoài Minh suy nghĩ vài giây, sau đó hạ giọng nói: "Được rồi, chơi thêm một lát nữa."

Nói xong, cậu quay sang nhìn Quý Minh Triết: "Các anh về trước đi, tôi và Tiêu Tiêu sẽ về sau."

Quý Minh Triết dừng lại, lo lắng nói: "Các cậu có sao không, đường đêm không dễ đi đâu."

Tô Hoài Minh cười cười: "Không sao, huống hồ còn có nhân viên chương trình đi theo chúng tôi."

Sắp đến giờ các em nhỏ đi ngủ, Quý Minh Triết suy nghĩ vài giây, sau đó gật đầu đồng ý.

Sau khi Quý Minh Triết và những người khác rời đi, Phó Tiêu Tiêu lại chơi với con ngỗng thêm nửa giờ, đến khi nghe thấy Tô Hoài Minh gọi cậu bé, Phó Tiêu Tiêu mới đi tới.

Tô Hoài Minh nắm tay Phó Tiêu Tiêu, sau khi tạm biệt gia đình trưởng thôn, mới đi dưới ánh trăng về nhà gỗ.

Cơ sở hạ tầng ở đây không tốt, hai bên đường làng không có đèn đường, chỉ có thể dựa vào ánh trăng sáng và đèn pin để nhìn rõ đoạn đường nhỏ phía trước.

Phó Tiêu Tiêu có sức lực vô tận, lúc nào cũng không chịu dừng lại, nắm tay Tô Hoài Minh, vẫn nhảy nhót ở đó.

Cậu bé quay đầu nhìn Tô Hoài Minh đang yên tĩnh đi bộ, đôi mắt to tròn đảo một vòng, đột nhiên nảy ra một ý ma quái.

Cậu bé đột nhiên nồng nhiệt tiến tới gần Tô Hoài Minh, dùng tay che miệng, hạ giọng nói: “Anh biết không, ban đêm sẽ có những thứ rất đáng sợ!"

Tô Hoài Minh không cảm xúc nhìn cậu bé: "Thứ gì?"

Phó Tiêu Tiêu gãi đầu, cố gắng nhớ lại từ đó: "Hình như gọi là quái đồ vật."

Tô Hoài Minh dừng lại: "Gọi là quái vật."

"Đúng vậy, gọi là quái vật!" Phó Tiêu Tiêu xấu bụng dọa Tô Hoài Minh, chúng rất đáng sợ, chuyên ăn những người lớn như anh ta, một miếng một người, và trông cũng rất đáng sợ.

Phó Tiêu Tiêu bắt đầu dùng trí tưởng tượng của mình để nói nhảm: "Trông giống như hổ, rất to, răng và vuốt rất lợi hại, sẽ trực tiếp lao tới!"

Phó Tiêu Tiêu để tạo không khí kinh hoàng, dùng tay mô phỏng hình dạng vuốt, hướng về phía Tô Hoài Minh, giọng trẻ con ô ô một tiếng.

Tô Hoài Minh: "..."

Có thể thấy, gần đây Phó Tiêu Tiêu đọc không ít sách cổ tích.

Phó Tiêu Tiêu cảm thấy mình diễn rất giống, dùng mũi ngâm nga hai tiếng: “Anh có sợ không?"

Diễn xuất của Phó Tiêu Tiêu không hề làm Tô Hoài Minh sợ hãi.

Nhưng xung quanh không có một tiếng người, gần như bị bóng tối bao phủ, là nỗi kinh hoàng cô lập vô biên.

Nếu không nghĩ đến, có lẽ sẽ không sợ, nhưng Phó Tiêu Tiêu, đứa trẻ ma quỷ này đã chủ động nhắc đến chuyện này.

Tô Hoài Minh thực sự sợ ma, bầu không khí đã đến mức này, cậu không sợ một chút nào cũng không phải phép lịch sự.

Tô Hoài Minh giật giật khóe miệng, cố gắng dùng diễn xuất của Phó Tiêu Tiêu để xua tan bầu không khí kinh hoàng, cố ý nói: “Em không sợ sao?"

Phó Tiêu Tiêu khoanh tay trước ngực: "Tôi mới không sợ, tôi có thể đấm chúng!"

Nói xong, cậu bé bắt chước động tác đẹp trai của nhân vật chính trong phim hoạt hình, giơ cao nắm đấm.

Phó Tiêu Tiêu thấy sắc mặt Tô Hoài Minh không tốt, còn không quên chế giễu cậu: “Anh nhát gan quá, còn yếu hơn tôi, nếu quái vật thực sự đến, anh hãy chạy nhanh đi, ai bảo anh vô dụng như vậy."

Phó Tiêu Tiêu bĩu môi, biểu cảm khinh thường, lại cảm thấy mình lợi hại vô cùng, có thể hạ gục mười Tô Hoài Minh.

Cậu bé còn chưa đắc ý được bao lâu, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở cánh đồng xa xa.

Tầm nhìn ban đêm rất kém, hai bên lờ mờ, chỉ có thể nhìn thấy những đường viền mờ ảo.

Phó Tiêu Tiêu nhìn thấy một vật to lớn ngồi xổm trên mặt đất, chớp chớp như hai con mắt, còn có thể mơ hồ nhìn thấy hai cái tai nhọn.

Phó Tiêu Tiêu nhớ đến lời nói của mình về con hổ, chân lập tức mềm nhũn, trong lòng hoảng hốt, không còn vẻ ngạo mạn như lúc nãy.

Phải làm sao bây giờ, hổ thật sự đến rồi!

Phó Tiêu Tiêu vừa rồi còn thấy mình siêu lợi hại, còn cố ý dọa Tô Hoài Minh, giờ lại nhụt chí, không nhịn được muốn tìm sự bảo vệ của Tô Hoài Minh.

Cậu bé sợ làm kinh động con hổ, chân ngắn di chuyển vài phần, đưa tay nhỏ kéo quần áo Tô Hoài Minh, nhỏ giọng nói: “Bố dượng, bố dượng, mau đuổi con hổ đi..."

Phó Tiêu Tiêu không nhận được hồi âm, ngây người quay đầu lại, thấy nơi Tô Hoài Minh đứng ban nãy, trống không.

"..."

Tô Hoài Minh, sớm chạy mất dạng rồi.