Chương 37

"..."

Tô Hoài Minh thực sự không ngờ đạo diễn lại là một thiên tài, vậy mà có thể nghĩ ra được chủ ý này!

Thậm chí còn không giải thích rõ ràng với cậu!!

Tô Hoài Minh ho một tiếng, giả vờ ho khan che mặt, thấy xung quanh không có ai, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đút hai tay vào túi, nhanh chân đi qua tấm bảng hình người.

Thực sự không trách cậu nhìn nhầm.

Bây giờ đã gần chiều tối, ánh sáng yếu, tấm bảng hình người của Phó Cảnh Phạn được đặt sau xe, bóng lưng không khác gì người thật.

Trước đó đạo diễn lại đưa cho cậu hai chiếc nhẫn đôi, tạo cho cậu ám thị tâm lý, cậu nhìn thấy bóng lưng của Phó Cảnh Phạn từ xa, mới hoài nghi hắn thực sự đã đến.

Tô Hoài Minh như không có chuyện gì xảy ra trở về chỗ cũ, như thể chưa từng phát hiện ra sự tồn tại của tấm bảng hình người.

Sau khi đạo diễn trao đổi chi tiết quay với người khác, liền bảo nhân viên mang tấm bảng hình người đến, tùy tiện đặt trước mặt Tô Hoài Minh.

Tô Hoài Minh và tấm bảng hình người của Phó Cảnh Phạn đối mặt nhau, không khỏi nghĩ đến tình hình vừa rồi, thần sắc không nhịn được mà trở nên cứng ngắc.

Đạo diễn nhạy bén phát hiện ra điểm này, ngẩn ra vài giây, biểu cảm lập tức trở nên hoảng loạn.

"Xin lỗi, là tôi không chu đáo, trước đó không hỏi ý kiến cậu."

Tô Hoài Minh nghe vậy, kinh ngạc nhìn đạo diễn, cả người như đứng giữa gió.

Vừa rồi xung quanh không có một ai, đạo diễn làm sao biết được chuyện này?!

Hai người như đang thi đấu, sắc mặt càng lúc càng khó coi, bầu không khí như đông cứng lại, dọa những người xung quanh run rẩy, còn tưởng sắp xảy ra đại chiến giữa những người có quyền lực.

Sau khi giằng co được nửa phút, đạo diễn và Tô Hoài Minh đều không chịu nổi nữa.

"Đây là hiểu lầm, lúc đó trời quá tối, mắt tôi cũng không tốt lắm, mới nhận nhầm."

"Mặc dù chỉ dùng bóng, nhưng cũng xâm phạm quyền chân dung của Phó tiên sinh, tôi nên trao đổi trước."

Lời của hai người chồng chéo lên nhau, không có một chữ giống nhau.

Cái gì thế này???

Ánh mắt của đạo diễn và Tô Hoài Minh chạm nhau, trên đầu đều xuất hiện một dấu hỏi lớn, sắc mặt vô cùng ngốc nghếch, đều không rõ đối phương đang nói gì.

Tô Hoài Minh phản ứng trước, cười gượng gạo nói: "Đạo diễn, hóa ra ông lo lắng về chuyện này, tôi không phải Phó Cảnh Phạn, không thể trả lời anh ấy, nhưng phải xem ông sử dụng tấm bảng hình người này như thế nào."

Đạo diễn vội vàng giải thích: "Trong thành phẩm quảng cáo, Phó tổng và tấm bảng hình người của cậu ấy sẽ không xuất hiện, chỉ có thể nhìn thấy một bóng trên mặt đất, tôi đảm bảo không có đặc điểm nhận dạng. Thực ra ban đầu có thể tùy tiện tạo bóng, nhưng cân nhắc đến việc cậu và Phó tổng có tình cảm sâu đậm, lại có nhẫn đôi, nên mới dựng một tấm bảng hình người của Phó tổng, chuyện này nói cho cùng là do tôi không chu đáo, không trao đổi trước với cậu, nếu cậi muốn truy cứu trách nhiệm pháp lý của tôi..."

Đạo diễn nghiến răng, cắn chặt da đầu nói: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Đạo diễn thấy Tô Hoài Minh và Phó tổng có tình cảm sâu đậm, thực sự muốn dựa hơi, nhưng cũng rất rõ một quảng cáo có trọng lượng như thế nào trong lòng Phó Cảnh Phạn, nên mới đi đường vòng, làm một tấm bảng hình người của Phó Cảnh Phạn, còn chỉ đưa bóng lên thành phẩm quảng cáo.

Việc này đáng lẽ không có vấn đề gì, nhưng Phó Cảnh Phạn có hậu thuẫn vững chắc, địa vị quá cao, người như vậy lại càng câu nệ, cho dù chỉ xuất hiện một cái bóng, cũng sẽ khiến họ không hài lòng, lúc này đạo diễn mới nhận ra rủi ro, vội vàng xin lỗi Tô Hoài Minh.

Tô Hoài Minh nhìn vẻ mặt như trời sập của đạo diễn, muốn lên tiếng an ủi, nhưng cậu lại không có cách nào thay Phó Cảnh Phạn quyết định, cũng không tiện hỏi Phó Cảnh Phạn về chuyện này, suy nghĩ vài giây, cậu đưa ra đề nghị: "Nếu chỉ xuất hiện một cái bóng không có đặc điểm nhận dạng, e là không ai nhận ra Phó Cảnh Phạn, vậy thì chi bằng chắc chắn một chút, đổi một cái bóng khác."

Đạo diễn thấy Tô Hoài Minh không có ý định truy cứu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tô Hoài Minh với ánh mắt biết ơn, vội vàng phụ họa: "Đúng đúng đúng, tấm bảng hình người khác Phó tổng rất nhiều, không chụp được bóng lưng đẹp trai của cậi ấy, chi bằng trực tiếp đổi một cái đẹp hơn..."

Nói đến đây, đạo diễn mới nhận ra lời mình nói không đúng, vội vàng sửa chữa: "Ý tôi là Phó tổng là người đẹp trai nhất trên thế giới, bóng của cậu ấy cũng đẹp trai nhất, không thể có ai đẹp hơn cậu ấy!"

Tô Hoài Minh: "..." Lời nịnh nọt này có hơi quá rồi.

Lúc này đạo diễn mới bình tĩnh lại, phản ứng kịp lời Tô Hoài Minh vừa nói không đúng, nghi hoặc hỏi: "Thầy Tô, vừa rồi cậu nói hiểu lầm là sao?"

Tô Hoài Minh đã nghĩ ra cách giải thích, bình tĩnh nói: "Không phải hiểu lầm, là nói đùa, tôi còn tưởng đạo diễn thực sự muốn tôi đóng phim cùng với tấm bảng hình người."

Đạo diễn cười nói: "Sao có thể chứ, tấm bảng hình người chỉ để làm đẹp thêm thôi."

Làm đẹp thêm?

Tô Hoài Minh rất nhanh đã hiểu ý của từ này.

Cậu đứng giữa bãi cỏ, nhìn xa xa thấy tấm bảng hình người của Phó Cảnh Phạn được đạo diễn ân cần đặt ở phía đối diện.

Tấm bảng hình người sẽ không vào ống kính, nhưng đạo diễn cảm thấy để Tô Hoài Minh nhìn vào khuôn mặt của Phó Cảnh Phạn, sẽ dễ nhập vai hơn, diễn xuất cũng sẽ tuyệt vời hơn.

Tô Hoài Minh nhìn khuôn mặt của Phó Cảnh Phạn được in trên tấm bảng nhựa, lờ mờ hơi phản chiếu, khóe miệng giật giật hai cái, cảm thấy cảnh tượng này kỳ lạ vô cùng.

Đạo diễn đúng là thông minh, ý tưởng nào cũng kỳ quặc!

Tô Hoài Minh không tìm được lý do chính đáng để đạo diễn mang tấm bảng hình người đi, còn sợ sẽ gây nghi ngờ, làm phát sinh thêm nhiều lời đàm tiếu, chỉ có thể tự thôi miên rằng trước mặt không có gì cả.

Đạo diễn không để ý đến sự khác thường của Tô Hoài Minh, sau khi mọi thứ chuẩn bị xong, liền ra hiệu cho Tô Hoài Minh.

Tô Hoài Minh hít sâu một hơi, khi mở mắt ra lần nữa, đã nhập vai.

Cậu duỗi tay ra, ngọn cỏ từ lòng bàn tay nhẹ nhàng trượt đến đầu ngón tay, như người tình dịu dàng, nông cạn quấn lấy ngón tay Tô Hoài Minh, nhưng Tô Hoài Minh không lưu luyến, dùng lòng bàn tay ôm lấy nhiều ngọn cỏ hơn.

Gió nhẹ thổi bay tà áo khoác, vẽ một đường cong duyên dáng trên không trung, như thể Tô Hoài Minh đều trở nên nhẹ nhàng, bước đi trên con đường mềm mại như mây.

Ánh sáng của hoàng hôn nhẹ nhàng rọi vào người cậu, không chói chang nóng bỏng, mái tóc đen cũng nhuộm màu mùa thu, những điểm sáng màu cam nhảy múa trên hàng mi, như thể trời đang đổ mưa hoàng hôn.

Nhân viên ở bên cạnh giúp tính giờ, Tô Hoài Minh thấy lời nhắc, nụ cười cứng đờ trên khóe miệng, biểu cảm ngẩn ra.

Trong thành phẩm, cậu đang rơi vào bóng tối, hoảng loạn nhìn xung quanh, không thể bình tĩnh chấp nhận sự thay đổi của môi trường, giống như một con vật nhỏ hoảng sợ, do dự không biết làm gì, không dám tùy tiện cử động.

Biểu hiện không hề khoa trương, vừa khéo hợp với tám chữ: Thật cẩn thận, nơm nớp lo sợ.

Nhân viên nắm bắt thời gian chuẩn xác, di chuyển đến phía sau tấm bảng hình người của Phó Cảnh Phạn, ra hiệu cho Tô Hoài Minh.

Tô Hoài Minh biết mình phải diễn cảnh tiếp theo, như thể mơ hồ cảm thấy điều gì đó, ngoảnh đầu nhìn về phía nhân viên chỉ.

Khi nhìn thấy tấm bảng hình người của Phó Cảnh Phạn, Tô Hoài Minh suýt chút nữa không khống chế được cơ mặt, khiến màn trình diễn trước đó đổ sông đổ biển.

Cậu nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, vui mừng chạy đến tấm bảng hình người của Phó Cảnh Phạn, không chút do dự, như thể sắp tham dự một bữa tiệc tình yêu.

Đạo diễn vẫn chưa hô dừng, Tô Hoài Minh chỉ có thể cắn răng giữ tốc độ, khi cậu sắp đâm vào tấm bảng hình người của Phó Cảnh Phạn, đạo diễn cuối cùng cũng hô cắt.

Tô Hoài Minh thở phào nhẹ nhõm, muốn dừng lại, nhưng do quán tính, cơ thể vẫn lao thẳng lên, Tô Hoài Minh chỉ có thể dùng tay chống đỡ tấm bảng hình người, cơ thể nghiêng sang bên trái, như vậy mới tránh được việc cả khuôn mặt dán vào.

Trong góc nhìn của người khác, Tô Hoài Minh vui mừng chạy đến tấm bảng hình người của Phó Cảnh Phạn, thâm tình dùng tay nắm lấy vai Phó Cảnh Phạn, cùng nó xoay một vòng điệu vanh tình yêu, sau đó mới dừng lại.

Tô Hoài Minh không biết điều này, khi cậu quay đầu lại, thấy một đám nhân viên phía sau đều cười như bà dì với cậu, khóe miệng suýt bay lên trời.

Tô Hoài Minh:???????

Tô Hoài Minh chưa bao giờ chủ động nhắc đến Phó Cảnh Phạn, cũng không thể hiện tình cảm, nhưng chỉ trong một ngày quay phim, tin tức về tình cảm giữa cậu và Phó Cảnh Phạn đã truyền đến tai từng nhân viên, còn có nhiều người trở thành fan của CP này.

Tô Hoài Minh mơ hồ cảm thấy bầu không khí rất kỳ lạ, không kiểm soát được mà nổi da gà, may mà cảnh quay đã kết thúc, cậu có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Đạo diễn hợp tác với Tô Hoài Minh rất thoải mái vui vẻ, rất coi trọng Tô Hoài Minh, nhiều lần giữ cậu lại, “Thầy Tô vất vả cả ngày rồi, cũng đã đến giờ ăn tối, hay là tôi mời thầy Tô ăn một bữa cơm nhé."

Tô Hoài Minh lắc đầu, nói: "Giờ tôi đến sân bay, hôm nay còn có thể về, nếu không thì chỉ có thể đợi chuyến bay ngày mai thôi."

Đạo diễn kéo dài giọng ồ một tiếng, liếc nhìn người bên cạnh, đồng loạt lộ ra biểu cảm đã hiểu.

Tô Hoài Minh sửng sốt vài giây, lúc này mới nhận ra điều gì đó, bổ sung thêm: "Tôi muốn về sớm ngủ một chút, không phải muốn về tìm Phó Cảnh Phạn."

"Tôi hiểu tôi hiểu." Đạo diễn nhìn Tô Hoài Minh bằng ánh mắt hiểu rõ: "Vợ chồng mới cưới, đúng là tình cảm nồng thắm."

Tô Hoài Minh: "..." Ông hiểu cái gì chứ!

Cậu bị nhìn đến nổi cả người da gà, không nhịn được xoa xoa cánh tay.

Đạo diễn không giữ Tô Hoài Minh lại nữa, Tô Hoài Minh đi vào hậu trường để tẩy trang, hai cô gái nhìn cậu bằng ánh mắt mong chờ, nhưng không dám đưa ra yêu cầu.

Tô Hoài Minh không có ý thức của một ngôi sao, nhưng cũng biết quy trình cơ bản, liền chủ động hỏi: "Các cô muốn chữ ký không?"

Hai cô gái mắt sáng lên, vốn đã có chuẩn bị, lập tức lấy ảnh từ trong túi ra, đưa cho Tô Hoài Minh.

Tô Hoài Minh cúi đầu, nghiêm túc ký tên cho hai cô gái, còn gửi lời chúc phúc.

Hai cô gái trang điểm nhận lấy ảnh, nhìn những bức thư pháp gọn gàng trên đó, biểu cảm đờ đẫn.

Đây là lần đầu tiên họ thấy chữ ký của ngôi sao như thế này.

Quả nhiên là Tô Hoài Minh.

Tô Hoài Minh tẩy trang xong, thay quần áo của mình, định rời đi.

Đội ngũ sáng tác chính của đoàn phim đều đến tiễn cậu, chào tạm biệt mất hơn mười phút, Tô Hoài Minh mới lên xe đến sân bay.

Lúc sắp lên máy bay, Tô Hoài Minh nhận được điện thoại của quản gia.

"Tô tiên sinh, buổi chụp hình có suôn sẻ không?" Quản gia hỏi với giọng lo lắng: "Có kẻ xấu nào bắt nạt cậu không?”

"..." Tô Hoài Minh cười bất lực, "Không, mọi người đều rất tốt với tôi."

Quản gia mới thở phào nhẹ nhõm, ông ta thở dài, sau đó nói: "Vậy thì Tô tiên sinh, hôm nay cậu có định về ngay không?"

Tô Hoài Minh gật đầu, "Dự kiến tối nay có thể về đến nơi, nhưng sẽ hơi muộn một chút."

Nói đến đây, Tô Hoài Minh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nói: "Các người không cần chờ tôi về đâu."

Quản gia phản bác: "Sao có thể được chứ, Tô tiên sinh về đến nhà nhìn thấy trong nhà lạnh tanh, không có một ai chờ cậu, đó là lỗi của tôi!"

Tô Hoài Minh chỉ có thể dịu giọng nói: "Thường ngày tôi đi ngủ khá sớm, nhưng lần này về đã rất muộn rồi, lúc đó tôi đoán là sẽ rất buồn ngủ, chỉ muốn ngủ ngay lập tức, hơn nữa lúc đó cơ bản các người cũng phải đi ngủ rồi, để các người ở ngoài cửa chờ tôi, sẽ làm phiền đến nhau."

Nghe vậy, quản gia lập tức hiểu ý của Tô Hoài Minh, "Được, vậy khi Tô tiên sinh về nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, có gì cần cứ nói với tôi bất cứ lúc nào, tôi ngủ rất muộn."

Tô Hoài Minh gật đầu, nhẹ nhàng cảm ơn.

Quản gia đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nói: "Tô tiên sinh, về sớm cũng khá tốt, sinh nhật của cậu Phó là vào ngày 4 tháng này, sau khi cậu về, còn có thể tổ chức sinh nhật thật tử tế cho cậu ấy."

Tô Hoài Minh sửng sốt.

Ngày 4 tháng này sao?!

Cậu không tin nhìn điện thoại, ngày tháng hiển thị trên màn hình điện thoại cho thấy hôm nay là ngày 4.

Đột ngột như vậy sao?!

Tô Hoài Minh rất ngạc nhiên, vừa định hỏi lại, tiếp viên hàng không đã đi đến, lịch sự nhắc nhở cậu: "Thưa quý ông, máy bay sắp cất cánh rồi, xin hãy tắt điện thoại."

Vì an toàn, Tô Hoài Minh không hỏi lại nữa, mà lập tức tắt điện thoại.

Cậu đã chụp ảnh liên tục cả ngày, thể lực đã cạn kiệt từ lâu, sau khi máy bay cất cánh, liền không nhịn được chìm vào giấc ngủ, đến khi cậu tỉnh dậy lần nữa, máy bay đã hạ cánh.

Sau khi xuống máy bay, Tô Hoài Minh lập tức mở điện thoại, muốn liên lạc với quản gia, chỉ là điện thoại liên tục không gọi được.

Cậu muốn hỏi người khác, nhưng phát hiện ra trong số những người thân cận của Phó Cảnh Phạn, cậu chỉ quen biết quản gia, không còn người nào có thể liên lạc được nữa.

Tô Hoài Minh không còn cách nào khác, chỉ có thể cầu cứu Baidu.

Baidu có đủ mọi thông tin, nhưng tin tức về Phó Cảnh Phạn lại rất ít, càng không có ngày sinh nhật.

Một người có tầm cỡ như Phó Cảnh Phạn, bách khoa toàn thư Baidu chắc chắn rất đầy đủ, nhưng Phó Cảnh Phạn lại hoàn toàn ngược lại, có lẽ là do Phó Cảnh Phạn cố ý làm như vậy.

Tô Hoài Minh thực sự không có người nào để hỏi, chỉ có thể bất lực để điện thoại xuống.

Nếu hôm nay thực sự là sinh nhật của Phó Cảnh Phạn, quản gia chắc chắn sẽ chuẩn bị trước, tuyệt đối sẽ không đến ngày mới nói với cậu, nhưng trong điện thoại cậu nghe thấy đúng là ngày hôm nay.

Có phải là... quản gia thấy gần đây cậu quá bận rộn, muốn để cậu nghỉ ngơi thật tốt, nên đã không chu đáo nói cho cậu biết không?

Hoặc là muốn tạo cho cậu một bất ngờ?

Tô Hoài Minh đầy đầu câu hỏi nhưng không tìm được câu trả lời.

Khi cậu trở về biệt thự, đã là 11 giờ 30 phút đêm, mọi người đã về phòng nghỉ ngơi, phòng khách chỉ sáng một ngọn đèn nhỏ, tối om.

Tô Hoài Minh cho năm trợ lý đi nghỉ ngơi, cởϊ áσ khoác rồi nhẹ nhàng đi lên lầu.

Quả nhiên, đèn trong thư phòng của Phó Cảnh Phạn vẫn sáng.

Tô Hoài Minh đứng trước cửa, suy nghĩ vài giây rồi do dự gõ cửa.

"Vào đi."

Giọng nói trầm ấm đầy từ tính của Phó Cảnh Phạn truyền đến từ bên kia cánh cửa.

Tô Hoài Minh đẩy cửa bước vào.

Phó Cảnh Phạn vẫn ăn mặc như thường, ánh đèn mờ ảo hắt lên khuôn mặt góc cạnh sắc bén của hắn, không hề làm dịu đi nét cương nghị.

Ánh mắt của Phó Cảnh Phạn không rời khỏi tài liệu, giọng nói quen thuộc cất lên: "Về rồi."

Tô Hoài Minh hơi ngạc nhiên vì Phó Cảnh Phạn không cần nhìn cũng biết người đến là cậu, cậu mím môi, không biết nên hỏi thế nào, chỉ đáp lại một tiếng.

Đầu bút bi lướt trên đầu ngón tay phát ra tiếng sột soạt nhỏ, Phó Cảnh Phạn ngước mắt nhìn Tô Hoài Minh, đôi mắt đen láy, ngay cả ánh đèn ấm áp cũng không thể làm sáng lên, giống như một cơn lốc đen có thể hút cả linh hồn của Tô Hoài Minh vào.

Tô Hoài Minh theo bản năng cảm thấy một chút nguy hiểm, hơi nhíu mày.

Phó Cảnh Phạn tự nhiên thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn tài liệu, nói: “Cậu ngồi một lát, tôi xem xong sẽ đến ngay."

Tô Hoài Minh gật đầu, trước đây cậu đã nhiều lần đến đây để mang đồ ăn đêm cho Phó Cảnh Phạn, rất quen thuộc với đồ đạc trong thư phòng, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ bên cạnh.

Khi cậu đang suy nghĩ về cách mở lời với Phó Cảnh Phạn, thì ánh mắt cậu vô tình liếc thấy một màu đỏ.

Thư phòng của Phó Cảnh Phạn rất lớn, nhưng chỉ có đèn bàn trên bàn làm việc là sáng, ánh đèn ấm áp không thể chiếu sáng toàn bộ không gian, đồ đạc phía sau ghế sofa nhỏ ẩn khuất trong bóng tối.

Ánh trăng trong trẻo len lỏi qua khe hở rèm cửa, chiếu sáng một bên tường và chiếc hộp quà màu đen đặt trên bàn.

Chiếc hộp quà vuông vức, trang nhã mà sang trọng, được buộc bằng một dải ruy băng màu đỏ, bất kỳ ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ đó là một món quà.

Trước đây, Tô Hoài Minh nghiêng về khả năng mình nghe nhầm, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc hộp quà này, cậu đã lung lay.

Chẳng lẽ hôm nay thực sự là sinh nhật của Phó Cảnh Phạn?

Ngay khi cậu đang cố gắng suy nghĩ nhưng không tìm ra câu trả lời, thì Phó Cảnh Phạn đã bước tới, dáng người cao ráo đứng trước mặt Tô Hoài Minh, ánh đèn ấm áp bị thân hình hắn che khuất, bóng đổ gần như bao trùm cả Tô Hoài Minh.

Tô Hoài Minh ngẩng đầu lên, ngây người nhìn vào mắt Phó Cảnh Phạn.

Phó Cảnh Phạn quá thâm trầm, khiến Tô Hoài Minh không thể đoán được.

Phó Cảnh Phạn không chọn ngồi đối diện, mà lại chen chúc với Tô Hoài Minh trên cùng một chiếc ghế sofa nhỏ, dáng vẻ lười biếng, gáy tựa vào lưng ghế sofa, hai chân dài tự nhiên choãi ra, là một tư thế ngồi khá phóng túng.

Phó Cảnh Phạn nhắm mắt lại, dùng ngón tay xoa bóp thái dương, vẻ mặt không giấu được vẻ mệt mỏi.

So với lúc đầu, Phó Cảnh Phạn đã thể hiện nhiều dáng vẻ hơn trước mặt Tô Hoài Minh, rất khác so với hình ảnh lạnh lùng, kiêu ngạo ban đầu, cũng trở nên không còn... quá nghiêm túc.

Tô Hoài Minh suy nghĩ vài giây, cảm thấy không nên quá trực tiếp, bèn nói chuyện phiếm với Phó Cảnh Phạn: "Anh biết là tôi đến sao?"

Phó Cảnh Phạn không mở mắt nhìn Tô Hoài Minh, cũng không trả lời trực diện câu hỏi, mà hỏi ngược lại: "Hôm nay quay phim thuận lợi không?"

Tô Hoài Minh gật đầu: "Rất thuận lợi."

Nói đến đây, cảnh tượng tấm biển hình người Phó Cảnh Phạn bất chợt hiện lên trong đầu cậu, không tự chủ được mà nghẹn lại.

Phó Cảnh Phạn như nhận ra sự khác thường của Tô Hoài Minh, ngẩng đầu nhìn cậu.

Tô Hoài Minh sợ lộ tẩy, ho hai tiếng rồi chuyển chủ đề một cách rất không tự nhiên: "Anh, anh tối nay đã ăn khuya chưa?"

Phó Cảnh Phạn nói rất tự nhiên: “Cậu không có ở đây, không có ai mang đồ ăn khuya cho tôi."

Giọng điệu của Phó Cảnh Phạn rất nhẹ nhàng, nếu đổi thành người khác, dùng giọng điệu này để nói chuyện, chắc chắn sẽ có chút ấm ức, nhưng Phó Cảnh Phạn thì không hề có.

Tô Hoài Minh cũng không tin điều này, nói: "Anh không đói chứ gì."

Phó Cảnh Phạn im lặng vài giây, khóe miệng khẽ nhếch lên, "Thật sự không đói."

"…"

Chủ đề cứ thế dừng lại ở đây, Tô Hoài Minh bận tâm đến một chuyện khác, không kiềm chế được mà ngẩn người, Phó Cảnh Phạn cũng không nói gì nữa, bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Hai người ngồi trong căn phòng ánh sáng mờ ảo, khoảng cách rất gần, bên ngoài yên tĩnh, cảm giác tồn tại của nhau được phóng đại vô hạn.

Ánh mắt của Tô Hoài Minh vô thức dừng lại ở chiếc hộp quà phía sau, suy nghĩ vài giây rồi thăm dò nhìn Phó Cảnh Phạn: “Tôi thấy anh làm việc rất chăm chỉ và nghiêm túc, anh có phải chưa bao giờ nghỉ ngơi không, kể cả những ngày rất đặc biệt."

Phó Cảnh Phạn nắm bắt được trọng điểm, lướt qua những lời xã giao trước đó của Tô Hoài Minh, hỏi ngược lại: "Ngày đặc biệt?"

Tô Hoài Minh gật đầu, giọng nói không hiểu sao lại có chút khàn khàn: "Ví dụ như một số ngày lễ, hoặc là…"

Tô Hoài Minh dừng lại một chút, ánh mắt sáng quắc nhìn Phó Cảnh Phạn, chờ đợi câu trả lời của hắn: "Sinh nhật của anh."

Phó Cảnh Phạn không trả lời, hắn hơi thẳng người, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Tô Hoài Minh, trong mắt cuộn trào những cảm xúc mà Tô Hoài Minh không hiểu được.

Trong đêm đen vắng lặng, bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Tô Hoài Minh như một con vật nhỏ yếu ớt, bản năng cảnh giác với nguy hiểm, cơ thể vô thức căng thẳng, hơi cắn môi, trong vẻ mặt thoáng chút cảnh giác.

Ánh mắt của Phó Cảnh Phạn từng chút một lướt qua ngũ quan của Tô Hoài Minh, không bỏ sót một chút cảm xúc nào, như thể bị chọc ghẹo, Phó Cảnh Phạn từ từ cụp mắt xuống, lười biếng dựa vào ghế sofa, giống như một con mãnh thú lớn đã no nê, tạm thời thu lại sự hung hãn.

Tô Hoài Minh vô thức hít một hơi thật sâu, cũng không nhìn Phó Cảnh Phạn nữa.

Nhưng ánh mắt của Phó Cảnh Phạn vẫn không rời khỏi Tô Hoài Minh, hắn có ý hỏi: "Nếu công việc chưa xử lý xong, thì dù là sinh nhật của tôi, tôi cũng sẽ không nghỉ ngơi."

Tô Hoài Minh không nhận được thông tin gì từ câu nói này, chỉ có thể nói một cách máy móc: "Tốt quá, có một ông chủ tận tụy như anh, quả là phúc khí của nhân viên."

—— Quỷ mới tin.

Phó Cảnh Phạn không để ý đến giọng điệu của Tô Hoài Minh, nghi hoặc nhướng mày: “Tôi nhớ cậu hay đi ngủ rất sớm, sao hôm nay lại thức khuya thế, còn chưa đi ngủ à?"

Tô Hoài Minh nói qua loa: “Tôi mới về.”

Phó Cảnh Phạn không tha cho cậu, đổi một cách hỏi chi tiết hơn: “Cậu không buồn ngủ sao, sau khi về nhà không đi ngủ mà lại chọn đến thư phòng của tôi?"

Phó Cảnh Phạn hơi nghiêng người về phía trước, dùng khuỷu tay chống lên đầu gối, quay đầu nhìn Tô Hoài Minh, không buông tha hỏi: “Cậu đến thư phòng của tôi làm gì?"

Tô Hoài Minh bị dồn ép từng bước, không thể tập trung suy nghĩ, dứt khoát liều mạng, trực tiếp chỉ vào chiếc hộp quà màu đỏ, mặt không cảm xúc nói: "Hôm nay là sinh nhật anh sao?"

Lần này đến lượt Phó Cảnh Phạn ngẩn người.

Hắn không ngờ Tô Hoài Minh lại phản ứng như vậy, khiến hắn trở tay không kịp, im lặng vài giây rồi mới lấy lại được vẻ bình tĩnh như thường, lại đá bóng cho Tô Hoài Minh: "Cậu thấy sao?"

Sau khi Tô Hoài Minh nói ra câu đó, cả người thả lỏng hơn nhiều, cũng không còn nhiều e dè nữa, thẳng thắn nói: "Tôi đến chúc anh sinh nhật vui vẻ."

Phó Cảnh Phạn khựng lại, vẻ mặt hơi đờ đẫn, có chút thay đổi mà Tô Hoài Minh không hiểu nổi: "Sao cậu biết hôm nay là sinh nhật của tôi?"

Tô Hoài Minh nghĩ đến bối cảnh của mình, dùng giọng điệu đương nhiên nói: "Tất nhiên tôi biết hôm nay là sinh nhật anh rồi."

Phó Cảnh Phạn không chịu bỏ qua, tiếp tục hỏi: "Vậy cậu biết bằng cách nào?"

Tô Hoài Minh không hiểu tại sao Phó Cảnh Phạn lại băn khoăn về vấn đề này, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại không nói rõ được, chỉ có thể thành thật trả lời: "Là quản gia nói với tôi"

"Quản gia nói hôm nay là sinh nhật của tôi?" Giọng điệu của Phó Cảnh Phạn hơi cao lên, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.

Ngay cả người chậm chạp nhất cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, Tô Hoài Minh cảm nhận được hơi thở đột nhiên thay đổi của Phó Cảnh Phạn, khó hiểu hỏi: "Có vấn đề gì sao, chẳng lẽ hôm nay không phải sinh nhật anh?"

Phó Cảnh Phạn nhìn chằm chằm Tô Hoài Minh, ánh mắt sắc bén, nhưng có thể xuyên thấu lớp vỏ bọc này, nhìn thấu nội tâm Tô Hoài Minh.

Nếu quản gia thực sự biết hôm nay là sinh nhật hắn, không thể cả ngày không chuẩn bị gì, có lẽ là do hắn và Tô Hoài Minh có vấn đề trong giao tiếp.

Phó Cảnh Phạn khựng lại, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, băng giá giữa lông mày tan đi, lại trở về dáng vẻ lười biếng như cũ.

"Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật của tôi."

Thái độ trước sau của Phó Cảnh Phạn chênh lệch quá lớn, chuyển đổi quá nhanh, khiến Tô Hoài Minh không hiểu nổi.

Rõ ràng Phó Cảnh Phạn đã nhận ra sự bối rối và nghi hoặc của Tô Hoài Minh, nhưng không giải thích điều này, mà nhàn nhã nhìn Tô Hoài Minh: "Hôm nay là sinh nhật của tôi, câu chỉ định chúc mừng bằng miệng thôi à?"

Tô Hoài Minh ngẩn người, biểu cảm có chút ngốc nghếch.

Phó Cảnh Phạn kéo dài giọng điệu, ẩn ý nói: “Cậu không định tặng quà sinh nhật cho tôi sao?"

Đây là lần đầu tiên Tô Hoài Minh gặp người đòi quà thẳng thắn như vậy, nhất thời không biết nên nói gì.

Nhưng Phó Cảnh Phạn dường như đã nghĩ ra chủ ý từ lâu, đứng dậy, bước tới món quà đặt trên bàn, ngón tay thon dài luồn qua dải lụa đỏ, dễ dàng tháo nút thắt nơ.

Ngón tay Phó Cảnh Phạn thon dài, khớp xương rõ ràng, làn da trắng lạnh, gân xanh trên mu bàn tay hơi nổi lên, tràn đầy sức mạnh.

Dải lụa đỏ quấn một vòng quanh cổ tay hắn, móc vào đầu ngón tay, độ tương phản màu sắc quá lớn, làm nổi bật đôi tay Phó Cảnh Phạn như một tác phẩm nghệ thuật, khiến tầm mắt người ta không thể không dừng lại ở đó.

Phó Cảnh Phạn đi đến trước mặt Tô Hoài Minh, thả dải lụa đỏ xuống bên má Tô Hoài Minh, nhẹ nhàng lướt qua làn da, gây cảm giác ngứa ngáy tê tê.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của Tô Hoài Minh, Phó Cảnh Phạn nhướng mày đầy ẩn ý, mở rộng dải lụa đỏ.

Tô Hoài Minh vẫn ngồi trên ghế sofa, chênh lệch chiều cao giữa hai người quá lớn, Phó Cảnh Phạn cảm thấy tư thế không thoải mái, một chân dài chống lên chiếc ghế sofa êm ái, hơi cúi người, hai cánh tay chống trước mặt Tô Hoài Minh, nhốt Tô Hoài Minh vào trước người.

Tô Hoài Minh mở to mắt, rõ ràng cảm nhận được hơi thở trầm lắng và sảng khoái trên người Phó Cảnh Phạn, theo bản năng lùi về sau.

Phó Cảnh Phạn vẫn không thay đổi vẻ mặt, đầu ngón tay khẽ lướt qua mái tóc, nhưng không chạm vào làn da hở bên ngoài của Tô Hoài Minh.

Làn da trần ở gáy cảm thấy một cảm giác mềm mại, dải lụa đỏ quấn quanh cổ mảnh khảnh của Tô Hoài Minh, làm nổi bật làn da trong trẻo trắng ngần.

Ngón tay Phó Cảnh Phạn kẹp hai đầu dải lụa đỏ, ngón tay linh hoạt thắt một chiếc nơ, vừa vặn buộc ở yết hầu hơi nhô lên của Tô Hoài Minh, nhưng không quá chặt.

Hắn cúi đầu nhìn tác phẩm của mình, rất hài lòng.

Tô Hoài Minh lúc này mới hoàn hồn, đưa tay sờ dải lụa đỏ trên cổ, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

Tại sao Phó Cảnh Phạn lại thắt nơ cho cậu, anh ta muốn làm gì?

Tô Hoài Minh không cần soi gương cũng biết dáng vẻ hiện tại của mình rất kỳ lạ.

Thấy Tô Hoài Minh định tháo nơ, Phó Cảnh Phạn lên tiếng nói: "Đừng động đậy."

Tô Hoài Minh nể tình hôm nay là sinh nhật hắn, miễn cưỡng chịu đựng hành động kỳ lạ của Phó Cảnh Phạn, dùng tay chỉ vào cổ mình, ra hiệu cho Phó Cảnh Phạn nhanh chóng giải thích.

"Hôm nay là sinh nhật tôi, cậu nên tặng tôi một món quà." Phó Cảnh Phạn dùng ngữ điệu khẳng định.

Tô Hoài Minh nhướng mày, dùng ánh mắt hỏi "Rồi sao?"

"Nhưng cậu không tặng quà cho tôi, tôi chỉ có thể tự chọn một món." Phó Cảnh Phạn nhàn nhạt nói.

Tô Hoài Minh nghe vậy, trước mắt không thể kiểm soát được mà hiện ra hình dạng chiếc hộp quà đó, lại nghĩ đến chiếc nơ trên cổ mình, giọng điệu kinh ngạc cao hơn không ít: "Vậy nên tôi chính là món quà đó sao?!"

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Hoài Minh, Phó Cảnh Phạn rất tự nhiên gật đầu.

Tô Hoài Minh nghẹn lời, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu để phản bác.

Phó Cảnh Phạn như đoán được suy nghĩ của Tô Hoài Minh, chủ động nói trước: “Cậu cũng có thể đổi một món quà khác tặng tôi."

Tô Hoài Minh vô thức sờ vào túi, đầu ngón tay chạm vào chiếc hộp nhung đỏ.

Đây là nhẫn đôi mà nhãn hàng tặng cậu.

Nếu tặng Phó Cảnh Phạn một cặp nhẫn đôi vào sinh nhật anh ta, ý nghĩa không cần phải nói cũng biết.

Mặc dù trên danh nghĩa cậu rất yêu Phó Cảnh Phạn, nhưng không đến mức như vậy, hơn nữa nếu cậu làm như vậy, có lẽ sẽ rất xấu hổ.

Nhưng ngoài ra, cậu không còn thứ gì có thể tặng được nữa.

Tô Hoài Minh do dự đúng nửa phút, dứt khoát đập vỡ bình, mặc nhiên thừa nhận lời nói của Phó Cảnh Phạn.

"Được rồi, vậy tôi sẽ tự coi mình là quà tặng của anh." Tô Hoài Minh nhìn thời gian, nói: "Sinh nhật của anh sắp qua rồi, tôi có thể làm quà tặng của anh trong mười phút."

Phó Cảnh Phạn nhướng mày: "Có phải hơi vô tình không?"

Tô Hoài Minh phản hỏi: "Vậy anh muốn thế nào?"

"Ngày mai." Phó Cảnh Phạn rũ mắt nhìn Tô Hoài Minh: “Cậu làm quà tặng cho tôi một ngày."

Việc coi Tô Hoài Minh như quà tặng, buộc dải ruy băng đỏ cho cậu, đều là ý nghĩ nhất thời của Phó Cảnh Phạn.

Hắn không quan tâm đến sinh nhật của mình, chưa từng nghĩ đến việc sẽ tổ chức, nhưng Tô Hoài Minh lại tình cờ biết được ngày sinh nhật chính xác của hắn, còn chủ động chạy đến nói muốn tổ chức sinh nhật cho hắn.

Điều này khiến Phó Cảnh Phạn hơi hứng thú, đột nhiên cảm thấy có Tô Hoài Minh làm quà tặng bên cạnh, tổ chức sinh nhật cũng không tệ.

Với hắn, Tô Hoài Minh là một biến số nằm ngoài cuộc sống trật tự của hắn.

Phó Cảnh Phạn thích kiểm soát mọi thứ, mọi việc đều theo đúng kế hoạch của hắn, nhưng hắn lại ngoài ý muốn có thể dung thứ cho sự tồn tại của Tô Hoài Minh, thậm chí còn nảy sinh một chút hứng thú.

Điều này không vượt quá tầm kiểm soát của hắn, vì vậy Phó Cảnh Phạn dung túng cho sở thích nhất thời của mình.

Nhưng Tô Hoài Minh lại không hiểu được suy nghĩ của Phó Cảnh Phạn, hơi nhíu mày, suy nghĩ về chuyện này.

Phó Cảnh Phạn quá mức bí ẩn và mạnh mẽ, những chuyện hắn quyết định có lẽ không dễ phản bác.

Quan trọng nhất là hiện tại cậu vẫn mang một buff "yêu sâu đậm Phó Cảnh Phạn", nếu biểu hiện quá mức phản kháng, có thể sẽ khiến Phó Cảnh Phạn nghi ngờ.

Nhưng cậu cũng không thể để Phó Cảnh Phạn tùy ý sai khiến, Tô Hoài Minh dứt khoát chuyển sang suy nghĩ của Phó Cảnh Phạn, muốn lập giao ước ba chương với hắn.

"Tôi có thể làm quà tặng của anh một ngày, nhưng..." Tô Hoài Minh nghiêm mặt nói: "Anh không có quyền sở hữu tôi."

Phó Cảnh Phạn: "..."

Mỗi phản ứng, mỗi câu nói của Tô Hoài Minh đều nằm ngoài dự đoán của hắn, nhưng Phó Cảnh Phạn lại thấy thú vị, dứt khoát thuận theo lời cậu nói: "Vậy thì tôi có quyền gì đối với cậu?"

Tô Hoài Minh suy nghĩ một lúc, nói: "Quyền ngắm nhìn."

Phó Cảnh Phạn phản hỏi: "Nếu chỉ có quyền ngắm nhìn, vậy thì có gì khác so với bình thường?"

"..." Tô Hoài Minh suy nghĩ vài giây, cảm thấy yêu cầu của mình có hơi quá đáng, bèn lùi một bước: "Vậy thì cho anh quyền sử dụng."

Ba chữ quyền sử dụng lướt trên môi Phó Cảnh Phạn, hắn dừng lại một chút, nhấn mạnh từng chữ: "Sử dụng?"

Tô Hoài Minh không nhận ra ý tứ khác, tiếp tục nói: "Đúng vậy, nhưng có một số việc anh phải đồng ý với tôi trước."

“Nói đi." Phó Cảnh Phạn khoanh tay, ung dung nhìn Tô Hoài Minh.

Tô Hoài Minh suy nghĩ vài giây, nói từng điều một: "Thứ nhất, hiện tại là xã hội pháp quyền, anh không được bắt tôi đi làm những việc vi phạm pháp luật, không được xâm hại đến lợi ích của người khác."

Phó Cảnh Phạn gật đầu: "Được, tôi đồng ý với cậu."

Tô Hoài Minh đếm từng ngón tay trong lòng, tiếp tục nói: "Sức khỏe của tôi không tốt, không thích vận động, anh không được bắt tôi làm những việc nặng nhọc, đặc biệt là dậy lúc năm giờ rưỡi sáng đi chạy bộ cùng anh."

Phó Cảnh Phạn nhướng mày: "Được.”

Thấy thái độ của Phó Cảnh Phạn rất hợp tác, Tô Hoài Minh dần thoải mái, tiếp tục nói: "Còn nữa, tôi quen đi ngủ sớm dậy sớm, mười giờ là phải lên giường ngủ rồi, anh không được kéo tôi thức khuya cùng anh; còn nữa, tôi là người dễ bị hạ đường huyết, anh phải sắp xếp ba bữa ăn cho tôi, tiêu chuẩn không được thấp hơn ba bữa ăn hàng ngày ở nhà, cũng không được dẫn tôi đi ăn những thứ kỳ quái; nếu tôi đột nhiên có công việc, anh không được can thiệp vào; cuối cùng, anh phải tôn trọng nguyện vọng của tôi, tôi có quyền từ chối anh ba lần..."

Tô Hoài Minh dừng lại một chút, đổi giọng: "Ba lần hơi ít, hay là năm lần đi."

Thấy Tô Hoài Minh đưa ra càng nhiều yêu cầu, càng ngày càng quá đáng, Phó Cảnh Phạn im lặng vài giây, rồi khó hiểu hỏi: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây là sinh nhật của tôi, còn cậu là quà tặng của tôi."

Tô Hoài Minh chớp mắt, lý trực khí tráng nói: "Đúng vậy, quà tặng chẳng phải nên được trân trọng sao?"

Phó Cảnh Phạn: "..."

Hăng bị Tô Hoài Minh phản bác lại, suýt chút nữa cười ra tiếng, dứt khoát thuận theo lời cậu nói: "Cậu còn yêu cầu gì khác không?"

Tô Hoài Minh suy nghĩ trọn một phút, sau đó lắc đầu, nói: "Tạm thời chỉ có vậy."

Phó Cảnh Phạn ngoan ngoãn gật đầu, hắn nhìn thời gian, đã qua mười hai giờ, bèn hỏi: "Bây giờ đã sang ngày thứ hai, có thể có hiệu lực rồi chứ?"

Tô Hoài Minh lập tức lắc đầu: "Bây giờ đã đến giờ đi ngủ, anh không được kéo tôi thức khuya."

Phó Cảnh Phạn ngoan ngoãn gật đầu: "Tất nhiên là cậu có thể đi ngủ."

Tô Hoài Minh thở phào nhẹ nhõm, sau khi thả lỏng tinh thần, cơn buồn ngủ ập đến ngay, cậu ngáp một cái, nói: "Tôi đi ngủ đây."

"Đợi một chút." Phó Cảnh Phạn thong thả đứng dậy, nhìn Tô Hoài Minh từ trên cao xuống, "Cậu có thể đi ngủ, nhưng..."

Đôi mắt đen của Phó Cảnh Phạn phản chiếu hình ảnh của Tô Hoài Minh, giọng nói trầm thấp, cùng với màn đêm tuôn trào:

"Nhưng địa điểm ngủ do tôi quyết định."

Tô Hoài Minh:??????????? Hả?!