Chương 19

Tác giả: Lâm Thược

Edit: Bilundethuong


Cảnh Vân Trăn: "Tôi sợ cậu bị ngã xuống."

Người mới này vừa nhìn là biết không biết cưỡi ngựa.

"Cậu đừng lộn xộn, sẽ ngã xuống thật đấy!"

"À......" Úc Tiểu Khải không dám động.

[ A a a a a a!!! Gặm tới rồi, gặm tới rồi!! ]

[Thật ngọt, thật ngọt!! Ta tuyên bố Cảnh Úc là thật!!]

[Cái quỷ gì vậy? Đây chỉ là tình nghĩa anh em có được không? Đừng có kiểu cái gì cũng cắn được như vậy được chứ?]

[Đúng vậy, ôm Cảnh ca của chúng ta đi, đừng mơ!]

Fan CP không thèm quan tâm, khóe miệng nhếch cao tới tận trời, trực tiếp bỏ qua các fan only, gặm đường đến phát điên.

Ngay từ đầu Úc Khải rât mâu thuẫn với cái kiểu ngồi mà cậu cho rằng "đầy ẻo lả" này, nhưng không qua bao lâu liền thật thơm.

Tốc độ cưỡi ngựa của Cảnh Vân Trăn không nhanh, đường đi cũng bình thường, dựa vào tấm thịt lót rắn chắc, gió mát nghênh diện thổi tới, không khí trong lành, cực kỳ mát mẻ.

Cảm giác này rất thoải mái, rất là, rất là....thích hợp ngủ bù.

Úc Khải hơi thử chống cự cơn buồn ngủ một chút, nhưng thất bại, không bao lâu liền dựa vào người đàn ông ngủ mất.

Thấy cậu ngủ, Cảnh Vân Trăn cũng không đánh thức cậu, còn cố ý thả chậm tốc độ, để con ngựa chậm rãi đi về phía trước.

Một đen một trắng cưỡi ngựa, hành tẩu bên bờ sông mờ sương, màn ảnh kéo ra xa một chút, chỉ thấy nơi núi non trùng điệp xa xa, mặt nước như gương, trên bầu trời có một đàn chim bay qua, giống như vài nét bút đạm mạc, vẽ lên bầu trời trong xanh.

Một bức tranh thủy mặc quá đẹp.

Bình luận thét chói tai không ngừng.

[Chúa ơi, hình ảnh này quá đẹp!!]

[Đạo diễn, một người quỳ dâng huyết thư xin ảnh độ nét cao!! Muốn làm hình nền máy tính!!]

[Không phải chứ, thưa ngài, đây chỉ là một chương trình tống nghệ thôi, cần phải quay thành như vậy sao!!]

[Quá cuốn quá thu hút, treo lên đánh một đám rối cổ trang!]

[Nhanh! Cho đám đạo diễn phim cổ trang đó tới xem, đây mới là hình mẫu tiêu chuẩn, để đám đàn ông xấu xí đó bò đi cho bà đây được chứ!]

So với bức tranh thủy mặc núi non ở đây, chỗ Tô Minh Hiên bên kia chính là một hình ảnh khác.

Tô Minh Hiên, Tằng Hi, Cổ Mạc, Hàn Tình đều thay đổi quần áo giày dép, bước đi như bay, Lâm Nghệ thì không được, đế giày tăng chiều cao của cô ả quá cứng, đi một lát liền la hét ầm ĩ muốn nghỉ ngơi, quãng đường gần 100 mét đi mất hơn mười phút.

Bởi vì người tham gia chương trình tống nghệ mùa này cũng là minh tinh có danh tiếng, tuổi không lớn nhưng tay nải nặng, không muốn đắc tội với nhau, không dám nháo đến quá khó coi, cho nên tuy khó chịu, nhưng cũng vẫn luôn khuyên nhủ dỗ dành cô ả.

Cuối cùng Lâm Nghệ lại trở mặt trước, yêu cầu tổ ekip lái xe đưa đi, nếu không cô ả lập tức rời khỏi chương trình!

Tổ ekip thấy vậy không còn cách nào, chỉ có thể điều một chiếc xe đưa mấy người bọn họ đi, nhưng đoạn lên núi quá hẹp, vẫn chỉ có thể đi bộ lên.

Lâm Nghệ vất vả lắm mới đi lên, mồ hôi đầy đầu, trang điểm đều sắp nhòe, ngẩng đầu lên nhìn thấy Úc Khải và Cảnh Vân Trăn đã sớm tới nơi, cư nhiên đang ngồi ở bờ sông nhàn nhã cắn hạt dưa, mặt tái mét.

Ánh mắt nhìn Úc Khải càng thêm ghen ghét.

Hai tên đàn ông thối tha không biết thương hương tiếc ngọc!

Đám người đến đông đủ, bảy người đi vào cửa quặng mỏ.

Lại phát hiện quặng mỏ này không quá giống với quặng mỏ trong tưởng tượng của bọn họ.....Nơi này sao lại giống như một công viên giải trí?

Lan can đủ mọi màu sắc vây quanh một mảnh đất rộng, bên trong phủ kín lớp cát nhân tạo mềm mại.

NPC giảng giải quy tắc trò chơi cho bọn họ.

Nói là đào quặng, còn không bằng nói là đảo bảo.

Trong những bãi cát này có rất nhiều khoáng thạch, chỉ cần có thể tìm ra là có thể đổi tiền.

Nhưng những khoáng thạch này nhìn từ ngoài đều giống nhau như đúc, không ai biết bên trong chứa nguyên liệu cấp thấp hay cấp cao.

Đám nguyên liệu này được chia làm bốn cấp, loại thông thường có thể bán từ 100~200 nén bạc, cấp thương phẩm có thể bán từ 200~400, cấp đặc biệt có thể bán từ 400~1000, có có một loại không có gì cả một khối 10 nén bạc.

Hơn nữa NPC nói cho bọn họ, mở ra nguyên liệu bên trong mặc kệ là phỉ thúy hay ngọc thô hay kim cương thô, chờ đến khi chương trình kết thúc, đều có thể chọn một món chế tác thành chạm ngọc hoặc trang sức làm vật kỷ niệm mang đi.

Lời này vừa ra, các khách mời càng hưng phấn.

[Nói trắng ra là đây là đổ ngọc đi?]

[Cư nhiên còn có thể làm thành đồ vật mang đi! Cảm giác rất thú vị!]

[Chương trình thật chịu chơi!]

Nhưng công cụ đào đá không phải cho không.

Muốn đi vào mỗi người cần phải mua một bộ, một bộ 3 nén bạc.

Hơn nữa NPC nói cho bọn họ, thời gian vào đào quặng chỉ có 3 tiếng, bọn họ có thể đào ra tùy ý số lượng khoáng thạch, nhưng mỗi người chỉ có cơ hội cắt 3 viên nguyên thạch, mặc kệ bên trong là gì, đều chỉ có thể cắt 3 viên.

"Nghe có vẻ cũng không tệ lắm?"

"Đi tôi, bác đánh cuộc xe đạp biến motor!"

"Dù sao vé vào cửa không dắt, cơ hội ba lần dù thế nào cũng có thể hồi vốn đúng không?"

Mọi người sôi nổi giao tiền.

Xác thật, vé vào cửa không đắt, nhưng Cảnh Vân Trăn —— một xu cũng không có!

Cảnh Vân Trăn: "Người mới, nhìn vào chúng ta làm bạn chốn hồng trần......"

Trước khi hắn nói ra cái lời cợt nhả gì đó, Úc Khải trực tiếp ném túi tiền cho hắn: "Cảnh tiên sinh, tùy tiện tiêu."

"Ồ hố~" Cảnh Vân Trăn tiếp được túi tiền: "Hào phóng như vậy? Không sợ tôi nuốt trọn của cậu sao?"

Úc Khải: "Ngài tùy ý."

Chỉ cần không mở miệng!

Cảnh Vân Trăn đi tới chỗ NPC mua hai bộ công cụ, sau đó liền bắt lấy Úc Khải đi "Khai thác quặng".

Cái gọi là dụng cụ chính là loại xẻng nhỏ và thùng nhỏ bằng nhựa đủ mọi sắc màu rực rỡ mà các bạn nhỏ trong nhà trẻ hay dùng.

Đều là người trưởng thành rồi, cầm đồ vật ấu trĩ như vậy, cực buồn cười.

[ Ha ha ha ha! Giống như các bạn nhỏ trong nhà trẻ ra ngoài chơi xuân!]

[Đừng nói, rất thích hợp với Úc Tiểu Khải của chúng ta.]

[ Úc bảo thật đáng yêu ha ha!! ]

Không giống đám khách mời đào đào bới bới, hận không thể lập tức biến thành máy xúc đất để đào, Úc Khải tìm một tảng đá to ngồi ở một góc nhỏ rất xa, dùng xẻng nhỏ chậm rãi đào đào, nói là đào, kỳ thực là đang sờ cá.

Nhìn lực độ kia, chỉ hận không thể xúc từng viên cát một.

Tằng Hi đào ra khoáng thạch đầu tiên, ngay sau đó Tô Minh Hiên cũng đào ra, một đám người vội vàng tiến lại gần cùng nhau nghiên cứu.

Nhìn từ bên ngoài, hai khối đá to nhỏ khác nhau này không khác gì với đá bình thường, thậm chí mặt ngoài còn thô ra kém xa vẻ bóng loáng nhẵn mịn của đá cuội bên bờ sông, chiếu dưới ánh mặt trời cũng không nhìn ra thứ gì.

Giống như sợ bọn họ tùy tay ném, tổ tiết mục còn in hai chữ "Khoáng thạch" to đùng bên trên khối đá.

Vừa rồi hỏi qua NPC, muốn biết bên trong có gì có phải có kỹ xảo gì đó hay không?

NPC cười nói hắn cũng không biết.

"Cho nên kỳ thực cũng không khác mấy với câu cá sao, có thể bắt được hoàn toàn dựa vào vận khí?"

"Tôi cảm thấy không nhất định, nếu mỗi khối đều in chữ, hơn nửa là tổ ekip đã kiểm tra đo lường thành phần bên trong rồi."

Không có khả năng là hoàn toàn ngẫu nhiên.

Chẳng may xuất hiện tình huống tất cả nguyên thạch đều không có gì thì sao? Còn quay chụp kiểu gì.

"Vậy có muốn mở ra xem thử không? Nói không chừng mở một khối là có thể biết quy luật gì đó."

Tằng Hi cùng Tô Minh Hiên đều vội vàng lắc đầu: "Không vội không vội."

So với việc mở ra nguyên liệu thấp kém, bọn họ càng lo mở ra bên trong căn bản không có nguyên liệu gì.

Vậy chẳng phải mất máu sao?

Không ai muốn lấy bản thân ra thử.

Vì thế Cổ Mạc đề nghị: "Thôi, cứ đào tiếp đi, đào nhiều mấy khối ra so sánh, nói không chừng có thể phát hiện điểm mấu chốt."

Mấy khách mời tiếp tục đào.

Úc Khải thì tiếp tục kéo dài công việc, đào từng viên cát một.

Đào đào, cuối cùng cũng đào ra mấy khối.

Ba tiếng sau, mọi người đều đào ra một đống chiến lợi phẩm, nhỏ thì lớn bằng nắm tay, lớn thì nặng tầm mười mấy hai mươi cân, xếp thành ngọn núi nhỏ, nhưng đều chậm chạp không hạ được quyết tâm nên chọn ba khối nào.

Cuối cùng bọn họ chơi trò đoán số để quyết định thứ tự, Hàn Tình chọn một khối mở trước.

Lâm Nghệ: "Đổ ngọc chọn lớn không chọn nhỏ, càng lớn càng có khả năng."

Hàn Tình dưới sự đề cử của Lâm Nghệ chọn ra một khối khá lớn.

NPC dùng dụng cụ chuyên nghiệp mở ra, bên trong cư nhiên thật sự có! Tuy là cấp bậc thấp, nhưng thể tích khá lớn, thế mà có thể bán được 130 nén bạc!

Hàn Tình cực kỳ cao hứng: "Kiếm lời kiếm lời! Nghệ Nghệ chị yêu em! Em hiểu biết cũng quá nhiều rồi nhỉ?"

Lâm Nghệ tự tin tràn đầy mà cười cười: "Này có là gì? Thường thức cơ bản mà thôi."

Thấy cảnh này, Tằng Hi, Cổ Mạc, Tô Minh Hiên xếp thứ hai, thứ ba cũng lập tức tiến tới gần, một ngụm một cái Nghệ Nghệ, em tốt nhất! Em đẹp nhất! Điên cuồng nịnh bợ, nhờ cô chọn giúp một chút.

Lâm Nghệ lập tức hóa thành tiêu điểm của mọi người, giống như công chúa chúng tinh phủng nguyệt, mỗi người đều cưng chiều dỗ dành cô ả.

Ngoại trừ Cảnh Vân Trăn và Úc Khải.

Chờ năm người đầu tiên của vòng thứ nhất mở xong rồi, quay đầu mới phát hiện thiếu hai người: "A? Cảnh ca và Úc Khải đâu?"

"Đúng thế, bọn họ đâu rồi?"

[Đúng rồi, người đâu?]

Màn ảnh đột ngột chuyển xuống.

Chỉ thấy hai tên kia đang ngồi xổm trên mặt đất chơi cát, đắp cái lâu đài, còn bởi vì đỉnh lâu đài nên làm tròn hay nhọn mà tranh luận một phen.

[ ]

[ Ha ha ha ha ha ha ha!! ]

[ Cười chết ta ha ha ha ha!!! ]

[Bạn nhỏ Úc và bạn nhỏ Cảnh mấy tuổi vậy?]