Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Cả Nhà Đọc Được Tiếng Lòng Của Ta, Nữ Phụ Đã Sát Điên Rồi

Chương 10: Ngươi, Cái Đồ Không Có Đầu Óc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tề Vương thấy sống lưng lạnh buốt.

Hắn từ trước đến giờ vẫn luôn cẩn thận che giấu ham muốn của mình.

Hắn ngụy trang nhiều năm như vậy chưa từng bị ai nghi ngờ.

Tại sao hiện giờ lại có người đâm sau lưng hắn?

Cố Cẩm Xuyên bây giờ không còn tâm tư bẻ xả với Thẩm Vân Tri nữa, hắn chỉ muốn trở về điều tra xem kẻ đâm sau lưng hắn là ai.

Vấn đề này rất quan trọng!

Cổ Hành bên này lại cảm thấy mình đang bị Tề vương lừa gạt. Nhưng hắn không có biểu lộ ra, chỉ là vẻ mặt có chút cứng ngắc.

Tề Vương: "Xem ra việc này là bổn vương đã hiểu lầm Thẩm tiểu thư. Bổn vương nhận lỗi với tiểu thư."

Tề Vương: "Chỉ là bổn vương hy vọng Thẩm tiểu thư sau này nên chú ý những lời đồn đại, không cần liên lụy đến bổn vương."

Cố Cẩm Xuyên thực sự muốn hoàn toàn vạch rõ giới hạn với Thẩm Vân Tri. Người này vĩnh viễn chỉ biết mang đến rắc rối cho hắn.

Nếu âm mưu bao năm nay của hắn bị vạch trần vì nàng ta, hắn nhất định sẽ khiến Thẩm Vân Tri chôn cùng.

Nói xong, hắn gật đầu với Thẩm Quân, kéo Cổ Hành rời đi.

[Chậc, đây là sợ hãi chuyện của mình bị bại lộ sao?]

[Không biết bệ hạ có biết đứa con trai này đã làm gì không? Có lẽ là không biết]

Thẩm Vân Tri cười lạnh nhìn bóng lưng của Cố Cẩm Xuyên, xem ra nàng phải tìm cơ hội đem một ít chuyện thả đi ra ngoài.

Nhưng phải làm gì để bản thân hoàn toàn không bị nghi ngờ đến, còn cần phải xem xét cẩn thận.

Dù sao hắn cũng là nam chính, có rất nhiều thủ đoạn.

Liễu Tuyết Tình: "Tri Tri."

Thẩm Quân và Liễu Tuyết Tình rất đau đầu khi biết suy nghĩ của Thẩm Vân Tri.

Tốt nhất không nên dính líu đến chuyện giữa các hoàng tử, nếu không cẩn thận, kết cục chính là cả nhà cùng nhau bị chém đầu.

Nhưng mối quan hệ giữa nhà họ và Tề Vương đã kém đến mức này. Nếu cuối cùng Tề Vương thành công, họ chắc chắn sẽ trốn không thoát.

Hiện tại, bọn họ đã bị động đứng ở phía đối lập với Tề Vương.

"Cha, mẹ."

Thẩm Vân Tri vừa quay người lại, lập tức biến thành tri kỷ áo bông nhỏ, nắm tay Liễu Tuyết Tình làm nũng.

Liễu Tuyết Tinh đem lời muốn nói nuốt vào bụng. Con gái nhỏ nên sống một cuộc sống không cần sợ hãi.

Có lẽ bà nên tìm thời gian để quay về Liễu gia một chuyến.

Sau khi tách khỏi Tề Vương, Cổ Hành càng nghĩ càng cảm thấy không ổn.

Hắn kêu người hầu ra ngoài hỏi thăm tin tức, còn mình thì giận dỗi trở về nhà.

Cha của Cổ Hành là Cổ Thanh Tùng, nhị phẩm Lễ Bộ Thị Lang.

Đúng như tên gọi, dáng người thẳng tắp như cây tùng, lúc ngồi luôn luôn nghiêm chỉnh. Cổ Hành chưa bao giờ thấy ông thả lỏng.

Cổ Hành là thứ tử của Cổ gia, từ khi còn nhỏ đã được sủng ái. Cổ Thanh Tùng nghiêm khắc dạy dỗ con trai cả, nhưng lại buông lỏng với đứa con trai thứ, có lẽ để bù đắp cho tuổi thơ mà ông đã từng bỏ lỡ.

Cho nên Cổ Hành trừ trước tới giờ chưa bao giờ bị ủy khuất, chỉ có hai ngày trước bị phỏng trở về, khiến quản gia lo lắng gương mặt của hắn bị phá hủy.

Sau khi biết được nguyên nhân, Cổ Thanh Tùng mắng hắn rất nặng, phạt hắn ở từ đường tự kiểm điểm một đêm, nếu không phải mẹ hắn khuyên can, hắn còn phải ở lại từ đường vài ngày.

Biết con trai hôm nay muốn đi xin lỗi, Cổ Thanh Tùng ngồi ở trong đại sảnh chờ con trai về.

Cổ Hành vừa vào nhà liền bị người hầu mời đi qua.

Hắn cúi đầu than thở.

Nếu biết mọi chuyện như bây giờ, thì hắn chắc chắn sẽ không vứt hạt đậu phộng kia.

“Cha, ngài kêu con qua đây là có chuyện gì?”

Cổ Hành chột dạ nhìn cha mình.

"Ngươi kể lại toàn bộ quá trình giải thích cùng xin lỗi hôm nay cho ta nghe, đừng có thêm mắm dặm muối chuyện gì."

Cổ Thanh Tùng chỉ cần nhìn đứa con trai không có đầu óc này của mình liền tức giận, quả thực kém xa đứa con trai cả.

"Ta....." Cổ Hành kể hết mọi chuyện xảy ra ở Thẩm gia.

"Cha không biết bọn họ quá đáng cỡ nào đâu. Bọn họ cho con uống trà rất đắng, chỉ một ngụm thôi đã suýt đưa con lên trời!"

"Hừ, cả nhà lòng dạ hẹp hòi, lại dùng thủ đoạn này!"

Hắn cảm thấy Thẩm đại nhân quả thực không có liêm sỉ, dùng thủ đoạn nhỏ như vậy để trút giận.

"Ngươi, cái đồ nghịch tử!"

Cổ Thanh Tùng tức giận đến trán nhảy dựng lên, cầm cây chổi lông gà ở bên cạnh quất vào chân hắn.

“Người ta xem ở

mặt mũi của ta mới không tính toán với ngươi, nhưng nếu không trút được cơn giận này thì lại cảm thấy khó chịu trong lòng, cho nên mới dùng thủ đoạn nhỏ này cho ngươi một bài học.”

"Tiểu tử ngươi chiếm được lợi, còn không nhớ rõ!"

Tiểu tử Thẩm Quân kia rất nhiều tâm nhãn, dùng cách đơn giản thế này, chắc chắn muốn cho ông nợ ân tình này.

Tuổi còn trẻ đã có thể trở thành quan nhị phẩm, thật sự cho rằng hắn dựa vào Nhạc gia mới có được thành tựu như bây giờ?

"Ôi, ôi, cha.....đừng đánh.....đừng đánh con!"

"Ôi--"

Cổ Hành bị đánh đến nỗi phải chạy trốn khắp nơi.

Cho đến khi Cổ Thanh Tùng mệt mỏi không đuổi theo nữa, trên người Cổ Hành cũng bị trúng mấy phát, khiến hắn vô cùng đau đớn.

"Rít--"

Cổ Hằng hít sâu một hơi, cảm thấy rất ủy khuất.

"Từ giờ trở đi ngươi hãy tránh xa Tề Vương."

Cổ Thanh Tùng thở dài.

"Tại sao? Rõ ràng là lỗi của Thẩm Vân Tri!"

Cổ Hành cãi bướng.

Hắn thậm chí còn không có quyền tự do kết bạn?

"Hừ." Cổ Thanh Tùng khịt mũi coi thường.

"Ngươi coi người ta như bạn bè, người ta lại coi ngươi thành một cái không có đầu óc!"

Hai ngày trước hắn yêu cầu Cổ Hằng xin lỗi, nhưng Cổ Hành không chịu đi, thà rằng quỳ ở từ đường.

Hôm qua Tề Vương vừa nói một câu, sáng nay đã vội vàng chạy đi xin lỗi.

Đây không phải là bạn bè, mà giống một con chó hơn.

Nếu Tề Vương thật sự coi Cổ Hành là bạn bè, lần này hắn phải nhận lấy trách nhiệm, chính mình đi xin lỗi.

"Không cho ngươi nói thế!"

Cổ Hành nghe được lại muốn nổi giận, đột nhiên nghĩ đến lời nói của Thẩm Vân Tri, trong mắt hiện lên một tia chột dạ.

Thực ra, hắn cảm thấy rất khó chịu, chuyện mình bị bỏng bù lại cho chuyện ném hạt đậu phộng, coi như huề nhau. Nhưng Tề Vương nhất quyết bắt hắn thừa nhận sai lầm, nói là muốn tốt cho danh tiếng của hắn.

Cổ Hành từ trước đến nay có bao giờ để ý đến danh tiếng của mình?

"Trong hoàng gia không có ai đơn giản cả, ngươi, một cái không có đầu óc, còn muốn dính vào!!! Ngươi muốn làm phụ thân ngươi tức chết sao?"

Cổ Thanh Tùng cảm thấy mình sắp bị tức chết.

Đứa con đáng phiền lòng này.

Ông tức giận đập bàn: “Dù sao thì sau này hãy tránh xa hắn ra!”

Nói xong, ông hất tay áo giận dữ bỏ đi.

Nếu còn ở lại, ông sợ sẽ bị đứa con không có đầu óc này chọc tức chết.

"Nóng giận như vậy làm gì?"

Cổ Hành lẩm bẩm, kéo thân thể bị đánh đập về sân.

Không lâu sau, người hầu trở lại với tin tức mà hắn không hề muốn nghe.

"Tiểu nhân đã tìm hiểu rõ ràng, Thẩm gia quả thực chuẩn bị đi nhận lỗi, vốn dĩ hôm nay sẽ tới Cổ gia."

“Ta còn nghe nói lễ vật là nha hoàn của Thẩm tiểu thư tự mình chuẩn bị.”

"Mà người của chúng ta cũng đi hỏi thăm chuyện này. Mọi người đều đang thảo luận chuyện liên quan Tề Vương, cũng không có ai nhắc tới ngài."

Người hầu cúi đầu kể lại mọi chuyện mình đã nghe được.

Chén trà trong tay Cổ Hành gần như bị bóp nát.

Tức giận.

Hắn đi tới Thẩm gia chính là tự mình chuốc lấy xấu hổ, còn nhận một trận đòn vô ích từ phụ thân.

Tề vương nói với hắn, bên ngoài mọi người đều đang bàn tán về hắn, nếu cứ tiếp tục như vậy có thể sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cha hắn.

Nhưng sự thật là chẳng có ai quan tâm đến hắn cả.

"......"

Thực sự không biết nên vui hay nên giận!

Nhưng tại sao Tề Vương lại lừa hắn?
« Chương TrướcChương Tiếp »