Chương 11: Chị Em Thân Thiết

Chớp mắt đã đến ngày diễn ra thọ yến ở phủ Ngô Quốc Công.

Thẩm Vân Tri được gọi dậy sớm để thay quần áo, dáng vẻ vẫn còn buồn ngủ.

Liễu Tuyết Tình đi tới trong sân, không có cách nào thở dài nhìn dáng vẻ này của con gái nhỏ.

Nha đầu này sao lại trở nên lười biếng như vậy?

Trước kia rất thích chạy ra bên ngoài, còn bây giờ toàn nằm trên giường.

Sau khi sửa soạn tốt, đoàn người bước ra khỏi phủ, liền nhìn thấy Thẩm Mạn Mạn đang đợi ở cửa.

Dáng vẻ ngày hôm nay của Thẩm Mạn Mạn có thể nói là hoàn toàn thay da đổi thịt, không còn bộ dáng thận trọng và tự ti nữa.

Nàng ta đứng cạnh xe ngựa, mặc một bộ váy màu xanh nhạt, bên ngoài phủ một lớp lụa mỏng, làm nổi bật khuôn mặt trái đào của nàng.

Dù chỉ lặng lẽ đứng đó, toàn thân cũng như đang tỏa sáng, thu hút sự chú ý của mọi người.

Thẩm gia đại phòng đều ngạc nhiên trước sự thay đổi của nàng ta.

Chỉ mới vài ngày không gặp, Thẩm Mạn Mạn như trở thành một người khác.

[Đây có phải là hào quang của nữ chính không?]

[Nhan sắc này, dáng người này, khí chất này, thật không chê được chỗ nào.]

Thẩm Vân Tri âm thầm tán thưởng, bộ dáng này thật sự không tầm thường, thật sự xứng đáng làm nữ chính.

Chỉ là con người có chút không hiểu lễ phép!

Khi nhìn thấy người của đại phòng đi ra, nàng lạnh lùng liếc nhìn, sau đó lên xe ngựa mà không hề chào hỏi một tiếng.

Người trong đại phòng càng thêm kinh ngạc.

“Thẩm Mạn Mạn có phải bị trúng tà không?”

Thẩm Tinh Từ nhịn không được hỏi.

Thẩm Mạn Mạn mặc dù nhút nhát nhưng rất hiểu lễ nghĩa, mỗi lần nhìn thấy bọn họ đều sẽ chào hỏi.

Hôm nay lại bày ra vẻ mặt khó chịu cho bọn họ xem?

Thế giới này là điên rồi?

"Mạn Mạn hiện giờ có vẻ rất khác so với trước đây."

Thẩm Ý Đường hơi nhíu mày, cũng rất là nghi hoặc.

So với tất cả mọi người của đại phòng, nàng là người tiếp xúc nhiều nhất với Thẩm Mạn Mạn, lúc này cũng là người có nhiều kinh ngạc nhất.

"Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, đi thôi!"

Thẩm Quân vỗ nhẹ con trai, sau đó mọi người đều lên xe ngựa.

Thẩm Vân Tri cùng ca ca và tỷ tỷ ngồi cùng một chiếc xe ngựa.

Đường sá ngày xưa không được bằng phẳng, ngay cả ở kinh thành cũng có rất nhiều ổ gà, Thẩm Vân Tri rất muốn nôn mửa khi ngồi trên xe ngựa.

Nàng nghiến răng nghiến lợi, đường đi trong kinh thành đã khó đi như vậy, đường đi ở bên ngoài chẳng phải là càng thêm không xong?

"Ký chủ, ngươi hãy cố gắng thay đổi cốt truyện, đổi công thức xi măng ~"

Tiếng nói của 005 vang lên trong đầu nàng.

Thẩm Vân Tri vô cùng kinh ngạc.

“Trừ bỏ xi măng, còn có gì nữa?”

“Tất cả đều có, kể cả những thứ mà ký chủ không thể tưởng tượng được.”

005 rất tự hào mà nói rằng nó có tất cả mọi thứ.

Nó chỉ lo sợ nàng không có điểm để đổi.

"Ồ"

Thẩm Vân Tri bình tĩnh lại.

Nếu nàng đã xuyên qua, chắc chắn sẽ không có chuyện mỗi ngày đều vây quanh một mảnh sân nhỏ, cũng không có chuyện gả cho một nam nhân sau đó ở nhà giúp chồng dạy con, ngày ngày tranh đoạt tình cảm với một đám nữ nhân.

Nàng lại càng không muốn nhìn thấy Thẩm gia bị xét nhà, bị chém đầu .

Vì vậy, việc thay đổi cốt truyện là điều bắt buộc phải làm.

Ngoài việc thay đổi cốt truyện, nàng còn phải thể hiện giá trị của bản thân, nếu không thì dù cha nàng có quyền lực đến đâu, sau này ông vẫn sẽ kêu nàng thành thân.

.

Ngay cả công chúa cũng không thể thoát khỏi số phận này?

Thẩm Vân Tri biết rõ mình không thể tùy ý thay đổi thời đại này, nhưng nàng có thể từ từ nghĩ ra biện pháp làm cho bản thân sống tự do thoải mái hơn.

Cho nên, nàng phải để người khác nhìn thấy giá trị của mình.

Để người khác biết rằng nàng không thích hợp làm một con chim hoàng yến quý giá.

Thẩm Vân Tri rơi vào trạng thái ngẩn người khi bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống tiếp theo của mình.

Cùng lúc đó, Thẩm Mạn Mạn đang ngồi một mình trong xe ngựa, ngồi thẳng tắp, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh.

Cuộc sống ở tận thế không hề dễ dàng. Mỗi ngày nàng ta đều sống trong nỗi sợ hãi, sợ rằng khi thức dậy, nàng sẽ bị hãm hại.

Nàng ngàn phòng vạn phòng, chính là không hề đề phòng chị gái

mình.

Cuối cùng, nàng bị chính chị gái mình đẩy vào đám tang thi.

Mỗi khi nghĩ đến khuôn mặt đó, trong lòng Thẩm Mạn Mạn lại tràn ngập sát ý.

Tình cảm gia đình?

Nàng đã không cần!

Nàng xuyên qua tấm rèm nhìn chiếc xe ngựa trước mặt, trong mắt hiện lên một tia mưu tính.

Thẩm Vân Tri và Thẩm Tinh Từ, hai người này đối với nguyên chủ đều rất lạnh lùng, thái độ cao cao tại thượng, thực sự khiến người ta khó chịu.

Họ kiêu ngạo như vậy, chẳng qua là do đầu thai tốt?

Trong mắt của nàng quả thực là không đáng giá một đồng!

Không biết nếu Thẩm Quân ngã xuống, hai người này còn có thể kiêu ngạo hay không.

——

"Thẩm Thượng Thư, Thẩm phu nhân, mời vào!"

"Xin mời vào trong-"

Phủ Ngô Quốc Công lúc này vốn đã rất náo nhiệt, Thẩm Quân dẫn theo người nhà mang theo lễ vật, sau đó đi vào bên trong phủ Ngô Quốc Công.

Ngô Quốc Công bằng tuổi với Thẩm Quân, nhưng ông ta trông rắn rỏi hơn một chút, nhìn vào có vẻ lớn tuổi hơn.

Quan hệ của ông ta cùng Thẩm Quân chỉ ở mức bình thường, họ cũng không giao tiếp nhiều.

Thấy Thẩm Quân, ông ta chỉ cười cười rồi, sau đó mang Thẩm Quân cùng Thẩm Tinh Từ đi sảnh trước.

Về phần Thẩm Vân Tri cùng những nữ quyến khác thì được đưa ra vườn sau.

Thẩm Mạn Mạn đi theo Liễu Tuyết Tình, thờ ơ nhìn mọi thứ xung quanh.

Nàng là một gương mặt xa lạ, nhưng lớn lên lại xinh đẹp nên có rất nhiều người nhìn vào, tò mò về thân thế của nàng.

[Thẩm Mạn Mạn chắc chắn là cố ý, đi phía sau chúng ta như thể có thù oán với nhau. Người không biết còn nghĩ rằng mẹ ta muốn làm nàng mất mặt đâu!]

Thẩm Vân Tri cảm thấy không vui, nếu không thích bọn họ thì đừng đi theo bọn họ.

Nàng ta muốn lợi dụng địa vị của đại phòng nhưng lại ra vẻ khinh thường. Đúng thật là đã làm kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ.

Thật khiến người ghê tởm.

Liễu Tuyết Tình nghe vậy liền nhìn thoáng qua phía sau Thẩm Mạn Mạn, hơi cau mày.

Bộ dạng kia quả thực rất dễ gây hiểu lầm.

"Mạn Mạn, tiến lên."

Nàng vẫy tay gọi Thẩm Mạn Mạn, trên mặt biểu lộ một nụ cười hiền lành.

Nhưng Thẩm Mạn Mạn lại cảm thấy bà rất dối trá, giả vờ giả vịt.

Ở nhà cũng không phải đối xử với nàng ta như vậy.

Đây là đang cố gắng thể hiện mình là người tốt?

Thẩm Mạn Mạn lạnh lùng nhìn Liễu Tuyết Tình, không nói gì cũng không làm gì.

Vẻ mặt của Liễu Tuyết Tình lập tức trở nên khó coi.

"Này, đây là Thẩm phu nhân của chúng ta, đã lâu không gặp."

Một tiếng nói ngọt ngào vang lên.

Sau đó có người đi tới thân thiết nắm lấy tay Liễu Tuyết Tình.

“Trước đó vài ngày không phải mới gặp nhau sao?”

Liễu Tuyết Tình mỉm cười với người mới tới.

Bà thân thiết nắm tay người nọ.

“Không phải một ngày không gặp như cách ba mùa thu sao?”

Từ Nguyệt Kiều hờn dỗi nói, sau đó nhìn Thẩm Mạn Mạn: “Cô nương này là ai? Ngươi bắt cóc tới à?”

"Đây là cháu gái của ta, Thẩm Mạn Mạn."

Liễu Tuyết Tình giới thiệu.

Trước đây Thẩm Mạn Mạn chưa bao giờ tham dự những buổi tụ tập này nên hầu như không có ai biết đến nàng.

"Ồ~"

Từ Nguyệt Kiều đánh giá Thẩm Mạn Mạn một vòng, trong mắt hiện lên một tia ghen tị.

Nhưng bà nhanh chóng che dấu, vừa nói vừa cười kéo Liễu Tuyết Tinh đi về phía vườn hoa.

Thẩm Vân Tri cùng Thẩm Ý Đường đi phía sau, nhìn nữ nhân Từ Nguyệt Kiều này, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.

[Mẹ à, chính là cái người được gọi là chị em thân thiết này đã hủy hoại danh tiếng cả đời của mẹ. Mẹ cũng đừng ngốc nghếch đem tất cả mọi chuyện đều nói cho bà ta!]