Chương 12: Thọ Yến

Cái gì?

Liễu Tuyết Tình dừng bước, trong lòng kinh hãi.

Bàn tay trên cánh tay nàng giờ phút này trở nên nặng ngàn cân.

Tiếng lòng của con gái đã được kiểm chứng một, hai lần, hầu như tất cả đều đúng.

Bà cùng tỷ muội từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, có nhiều năm tình cảm, tại sao đột nhiên muốn tính kế bà?

Nhưng lời nói của con gái không thể không tin.

Liễu Tuyết Tình có chút hỗn loạn, nhưng đã cảnh giác hơn với người bên cạnh.

"Ngươi đang suy nghĩ cái gì? Gọi ngươi nãy giờ cũng không có phản ứng!"

Từ Nguyệt Kiều nghiêng đầu, lấy tay chọc vào mặt Liễu Tuyết Tình. Dù đã kết hôn nhiều năm nhưng tính cách của Từ Nguyệt Kiều vẫn giống như khi chưa lấy chồng, cũng rất thân thiết với Liễu Tuyết Tình.

"Ồ...không, không có gì."

Liễu Tuyết Tình tỉnh táo lại, mỉm cười, tiếp tục cùng Từ Nguyệt Kiều đi đến vườn hoa.

Thẩm Vân Tri đi đằng sau bọn họ, đang nghĩ phải làm gì để phản kích Từ Nguyệt Kiều. Nàng tuyệt đối sẽ không đứng nhìn mẫu thân bị tính kế.

Khi bọn họ đến nơi, trong vườn hoa đã có rất nhiều người, các phu nhân mang theo con gái cùng nhau trò chuyện, cười đùa.

Thẩm Vân Tri nhìn thoáng qua, trong lòng không khỏi chặc lưỡi.

Đây thực sự là nơi hội tụ của những bông hoa thiên kiều bá mị, đẹp hơn nhiều so với phim truyền hình.

Nguyên chủ trước đây từng tham gia loại yến hội này, chỉ là làm ra nhiều chuyện mất mặt xấu hổ, Cố Cẩm Xuyên vừa xuất hiện, trong mắt nàng ta chỉ có một mình hắn.

Hôm nay mọi người đều sẵn sàng để xem nàng bị chê cười.

Thẩm Quân hiện đã là quan chức nhị phẩm và được Bệ hạ coi trọng. Cho nên khi Liễu Tuyết Tình vừa đến, các vị phu nhân đã vây quanh lại đây, vừa trò chuyện vừa khen ngợi Thẩm Vân Tri và Thẩm Ý Đường.

Thẩm Ý Đường đỏ mặt trước lời khen ngợi quá mức, trong khi Thẩm Vân Tri lắng nghe với vẻ mặt vô cảm.

Nàng chán ghét phải nghe những lời khen ngợi này, thật sự rất phiền!

"Này, vị tiểu mỹ nhân này là ai? Sao ta chưa từng thấy ngươi dẫn nàng ấy đi cùng?"

Có người phát hiện ra Thẩm Mạn Mạn.

Liễu Tuyết Tình thấy vậy kéo người lại đây, mỉm cười giới thiệu với mọi người: "Đây là cháu gái của ta, trước đây nàng ấy không thích náo nhiệt, cho nên mọi người chưa từng nhìn thấy nàng ấy."

Bà khéo léo giải thích, nhưng Thẩm Mạn Mạn lại không mấy cảm kích.

Hừ, chỉ biết diễn trò!

Cái gì kêu không thích náo nhiệt?

Rõ ràng là bà ta sợ nguyên chủ sẽ cướp đi sự chú ý của con gái mình!

Sự im lặng của nàng ta cũng thu hút sự chú ý của mọi người.

Trong lúc nhất thời, những phu nhân có mặt tâm tư suy nghĩ vòng vo, xem ra mối quan hệ giữa nhị phòng cùng đại phòng của Thẩm gia cũng không được hòa thuận cho lắm.

Liễu Tuyết Tình lại một lần nữa bị ném mặt mũi, rất không cao hứng.

Bà buông tay Thẩm Mạn Mạn ra, bảo những người khác tự đi chơi, sau đó đi trò chuyện với các phu nhân.

Thẩm Vân Tri cuối cùng cũng bước ra khỏi vòng vây của mọi người, thở phào nhẹ nhõm.

"Tỷ tỷ, ta nghe nói trong bữa tiệc sẽ phải biểu diễn chút gì đó?” Nàng giả vờ như không biết, hỏi ra.

"Ừ, nghe nói Ngô Quốc Công lão phu nhân còn đặc biệt chuẩn bị một món quà khen thưởng cho việc này."

Thẩm Ý Đường nghe vậy gật đầu.

“Tuy nhiên, ta nghe nói bữa tiệc hôm nay là để cho Thế tử…”

Thẩm Ý Đường thì thầm với Thẩm Vân Tri.

"Ồ………"

Thẩm Vân Tri gật đầu, xem ra không có gì khác biệt so với nguyên tác.

Thế tử của Quốc Công phủ năm nay mười sáu tuổi, tướng mạo đẹp hơn Phan An, tuấn mỹ phi phàm.

Đồng thời, hắn còn có tài văn chương xuất chúng, tuổi còn nhỏ nhưng rất nổi danh ở Kinh Thành. Là người tình trong mộng của nhiều cô nương nhà quyền quý.

Nhưng đáng tiếc hắn lại là nam nhị, vẫn là thâm tình nam nhị, vì nữ chính cho nên cả đời không cưới.

Hôm nay nhìn như là thọ yến nhưng thực tế là lão phu nhân muốn tìm một thê tử thích hợp cho cháu trai mình.

Thẩm Vân Tri chắc chắn là mình không có trong danh sách, nhưng nàng biết Thẩm Mạn Mạn sẽ khiêu chiến nàng, khiến nàng bị xấu mặt.

Hơn nữa, sau bữa tiệc hôm nay, tin đồn về việc đại phòng Thẩm gia khắt khe nhị phòng, biến Thẩm Mạn Mạn trở thành một nữ tử ưu tú bị đại bá mẫu chèn ép gay gắt nhưng vẫn không ngừng vươn lên.

Thẩm Vân Tri cảm thấy đau răng.

Nguyên chủ không giỏi cầm, kỳ, thi, họa, không có sở trường đặc biệt nào.

Chỉ có thể bị người “răng rắc”.

Nàng phải nghĩ cách giải quyết chuyện này.

Thẩm Mạn Mạn không đi theo hai chị em nữa mà ngồi xuống một cái đình trong vườn.

"Tiểu thư, bọn họ thật sự quá đáng, sao có thể không dẫn người theo!"

Nha hoàn phía sau rất tức giận.

Nàng được Thẩm Mạn Mạn từ bên ngoài cứu về. Vốn là nàng bị bán đến nơi trăng hoa, cuối cùng lại được Thẩm Mạn Mạn cứu.

Vì vậy, trong mắt nàng chỉ có Thẩm Mạn Mạn, nàng không thể chịu nổi người khác đối xử tệ bạc với Thẩm Mạn Mạn.

"Không cần để ý."

Thẩm Mạn Mạn không quan tâm, người của đại phòng sớm muộn gì cũng sẽ chết, nên nàng chỉ để cho bọn họ nhảy múa một lát.

Nàng vừa nghe thấy Thẩm Ý Đường nói sẽ có một cuộc thi…

Ánh mắt nàng hơi lóe lên, đây là cơ hội tốt, nàng phải nắm bắt nó.

Nếu đã xuyên qua một thế giới khác, nàng phải sống một cuộc sống ưu việt.

Nàng muốn giàu có và quyền lực!

Tất cả đều muốn!

_________________

"Ngô thế tử, hôm nay ở đây có rất nhiều mỹ nhân nha!"

"Ha ha, đúng vậy, hôm nay là đi theo thế tử mới được rửa mắt!"

Một nhóm người đi theo Ngô Doãn Thư, nói đùa.

Mọi người đều biết mục đích thực sự của thọ yến hôm nay, cho nên họ đều nhìn Ngô Doãn Thư với ánh mắt trêu chọc.

Ngô Doãn Thư bất đắc dĩ cười, tổ mẫu của hắn thật sự là…

Hắn hiện tại không có ý định thành thân, cho dù bà nội có chọn bất cứ vị tiểu thư nào thì cũng không thành.

"Hôm nay chỉ là thọ yến của bà nội, các vị vẫn là không cần đem tại hạ ra vui đùa."

Hắn nhanh chóng chuyển chủ đề.

Ngô Quốc Công lão phu nhân là một người rất được kính trọng. Thọ yến hôm nay rất là náo nhiệt, hầu hết những người có thân phận đều đến.

Tề Vương đương nhiên cũng nằm trong số đó, nhưng mối quan hệ của hắn với Ngô Doãn Thư cũng không tốt cho lắm.

Cả hai đều nổi tiếng ở kinh thành về tài năng văn chương nên thường xuyên bị so sánh, thậm chí có những người ủng hộ khác nhau.

hững học trò đó thường cãi nhau về những bài văn hoặc bài thơ mới của bọn họ.

Vì vậy, mối quan hệ giữa hai người luôn âm thầm phân cao thấp, chỉ duy trì sự hòa hợp bên ngoài.

Lúc này mọi người đã tụ tập lại với nhau, nhìn thấy cảnh đẹp trong sân, bắt đầu ngâm thơ, đối câu, không khí rất sôi động.

Đôi khi ai viết được bài thơ hay sẽ đem ra vườn sau.

Thẩm Vân Tri không hiểu những chuyện này, mặc dù có học được một ít thơ văn nhưng nàng lại không có chút tài năng ngâm thơ đối câu nào.

Nàng cũng không nghĩ đến việc lợi dụng những bài thơ kinh điển của các nhà thơ nổi tiếng để tạo thế cho mình.

Thẩm Mạn Mạn lại không khiêm nhường như vậy, nàng sẽ tùy tiện lấy ra một bài thơ để thu hút sự chú ý của mọi người, thậm chí còn thu hút sự chú ý của Cố Cẩm Xuyên và Ngô Doãn Thư.

Thẩm Vân Tri tựa hồ là nghĩ đến cái gì, mỉm cười đầy tà ác.

[Ngươi nghĩ muốn giẫm lên ta để nổi danh, cũng phải nhìn xem ngươi có cơ hội hay không.]

[Hắc hắc.]

Thẩm Ý Đường, Liễu Tuyết Tình: Kẻ xui xẻo nào bị Tri Tri nhắm đến?

Không hiểu sao lại có chút kích động là thế nào?

"Lão phu nhân tới rồi!"

"Lão phu nhân vẫn khỏe!"

"Lão phu nhân..."