Chương 16: Thẩm Nhị Tiểu Thư Có Muốn Biểu Diễn

Khi Ngô Tú Tài phát hiện ra kiệt tác như vậy, ông ấy vô cùng ngạc nhiên, không ngừng đọc đi đọc lại!

Tâm trí bị chấn động thật lớn.

Sau này, ông thực sự không muốn để những bài thơ này bị chôn vùi nên đã truyền ra ngoài.

Hai bài thơ ngay lập tức trở nên nổi tiếng, gây xôn xao trong giới thư sinh.

Người đọc sách khắp nơi bàn tán về bài thơ này, ai cũng cho rằng hai bài thơ này là do Ngô Tú Tài viết.

Vô số lời khen ngợi và lời mời lần lượt đến.

Ngô Tú Tài sửng sốt.

Vốn dĩ ông ấy muốn nói sự thật, nhưng đây là lần đầu tiên ông nhận được nhiều lời khen ngợi như vậy, trước kia luôn bị người cười nhạo.

Lần đầu tiên mọi người nhìn ông với ánh mắt kính nể.

Cảm giác này thật tuyệt vời khiến ông không có biện pháp cự tuyệt.

Cho nên ông ích kỷ, không có chủ động làm rõ mọi chuyện.

Ông tự nghĩ, nếu chủ nhân của bài thơ thực sự ra mặt, ông sẽ biện giải rằng ông chưa bao giờ nói là mình làm, chỉ là mọi người hiểu sai mà thôi.

Cho nên mỗi khi có người khen ngợi ông, ông đều khiêm tốn vài câu.

Không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ chờ xem người khác nghĩ gì.

Thẩm Vân Tri biết đến Ngô Tú Tài vì trong nguyên tác đã từng nhắc đến người này.

Ngô Tú Tài thi cử nhiều lần đều không trúng, cuối cùng đành phải buông tha thi cử. Không ngờ, Thẩm Mạn Mạn lại nhìn trúng ông ta, bí mật viết nhiều bài thơ cho ông ta, khiến ông rất nhanh nổi tiếng khắp thiên hạ.

Sau đó, nàng ta lợi dụng Ngô Tú Tài để chiêu mộ nhiều thêm nhiều người đọ sách xuất sắc từ khắp nơi trong thiên hạ.

Ở cổ đại, đừng bao giờ coi thường sức mạnh của văn nhân, họ có thể lay động lòng người!

Ngay cả hoàng đế cũng không dám khơi dậy ý chí phản kháng của người đọc sách.

Vì vậy, Thẩm Vân Tri tiên hạ thủ vi cường.

Nàng tự mình “giúp đỡ” Thẩm Mạn Mạn đưa mọi việc tiến triển nhanh hơn trong nguyên tác.

Có lẽ đối phương sẽ cảm tạ nàng rất nhiều đi?

Ha ha ha!

[Tuyệt vời, tuyệt vời, ta thật là một người chu đáo và tốt bụng! 】

Thẩm Tinh Từ: Muội muội của hắn da mặt càng ngày càng dày.

Màn trình diễn của mỹ nhân áo hồng kết thúc nhanh chóng.

Bây giờ hơn một nửa tiểu thư đã hoàn thành màn trình diễn của mình, không còn bao nhiêu người nữa.

Chẳng mấy chốc đã đến lượt Thẩm Ý Đường.

Thẩm Ý Đường hôm nay mặc một chiếc váy màu xanh ngọc lục bảo, bên ngoài khoác một chiếc áo trắng, váy dường như có luồng ánh sáng nhàn nhạt khi nàng bước đi, vô cùng xinh đẹp.

Ngoại hình và tài năng của nàng luôn được xếp hạng cao ở Kinh thành, là con dâu tiêu chuẩn mà rất nhiều phu nhân muốn lựa chọn.

Còn một mỹ nhân khác cũng nổi tiếng không kém nàng nhưng hôm nay “bị bệnh” nên không đến.

Thẩm Vân Tri biết người kia là nhắm đến địa vị cao quý nhất, tự nhiên sẽ không tới đây, nếu bị lão phu nhân coi trọng, cự tuyệt sẽ rất phiền toái.

Thẩm Ý Đường hôm nay định đàn một khúc nhạc đơn giản, nàng không hề có hứng thú gì đối với vị trí của Thế tử phi, chỉ là đi ngang qua cái sân khấu.

Nhưng nàng vẫn nghiêm túc đàn một khúc nhạc, rồi nhanh chóng kết thúc.

"Tốt!"

Các vị khách nam nhiệt tình vỗ tay, nhìn Thẩm Ý Đường với ánh mắt sáng ngời.

Tạ Văn Thanh càng nắm chặt tay hơn. Nếu hắn có thể chiếm được một nữ tử ưu tú như vậy, người khác sẽ rất ghen tị với hắn!

Lúc này, hắn đã đem Thẩm Ý Đường trở thành vật sở hữu của hắn, thậm chí còn bắt đầu mơ tưởng về cuộc sống một bước lên trời.

Thẩm Vân Tri vốn là đang cảm thấy kiêu ngạo về tỷ tỷ mình, khi liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt của Tạ Văn Thanh, nàng liền nheo mắt một cách nguy hiểm.

[Tên tra nam này, xem ra phải tìm cách gϊếŧ chết hắn!]

Thẩm Quân và Liễu Tuyết Tình nghe thấy đều vô cùng chấn động.

Con gái nhỏ nhà mình tuy rằng tính cách có hơi kiêu ngạo nhưng chưa bao giờ gây ra rắc rối gì lớn cả!

Nhưng nếu nàng gϊếŧ chết bất kỳ vị công tử nào, tình hình sẽ trở nên nghiêm trọng.

Thẩm Quân lâm vào trầm tư.

Ông phải tìm biện pháp bắt được tên tra nam này, ông không thể cứ để con gái mình giải quyết mọi chuyện được.

"Này, nếu Thẩm đại tiểu thư đã biểu diễn rồi, Thẩm nhị tiểu thư của chúng ta có nên biểu diễn một chút hay không?"

Một tiếng nói õng ẹo vang lên, làm gián đoạn suy nghĩ của Thẩm Vân Tri.

Nàng khẽ cau mày, lần theo tiếng nói và tìm được người nói.

Đó là phu nhân của Công Bộ Thượng Thư, Nguyên Thị.

Nguyên Thị từ khi còn nhỏ liền không hợp với nương nàng, sau khi lấy chồng cũng vậy.

Đặc biệt là sau khi Thẩm Quân đảm nhận chức Hộ Bộ Thượng Thư, mâu

thuẫn này càng trở nên gay gắt hơn.

Hộ Bộ là địa phương nào? Đó là túi tiền của bệ hạ, túi tiền của cả Nam Triều!

Đừng nói đến chỗ tốt trong đó mà chỉ địa vị, Công Bộ đã không thể so sánh.

Mọi người trong triều đều sẽ cho Thẩm Quân một ít mặt mũi!

Nhưng Công Bộ thì không cần.

Nguyên Thị kéo chiếc khăn tay, tươi cười nhìn Thẩm Vân Tri.

Vừa rồi Thẩm Mạn Mạn bị mất mặt, bà đã muốn chế nhạo vài câu, nhưng thấy Thẩm Mạn Mạn và Liễu Tuyết Tình không hợp nhau, trong đầu bà lại có suy nghĩ khác, không tiện trở mặt với Thẩm Mạn Mạn.

Nhưng Thẩm Vân Tri thì không giống.

Có trời mới biết Thẩm Vân Tri rốt cuộc cống hiến biết bao nhiêu chê cười.

Chỉ khi có Thẩm Vân Tri ở nơi này, bà mới tìm thấy một chút cảm giác vui sướиɠ của người chiến thắng.

Đặc biệt khi so sánh Thẩm Vân Tri với đứa con gái nhỏ của mình, Thẩm Vận Chi chính là rác rưởi.

Nguyên Thị nhếch lên khóe miệng, như thể đang xem một vở kịch hay.

Mọi người có mặt đều biết mối hận thù giữa hai gia đình nên không ai mở miệng, tất cả đều không tiếng động xem náo nhiệt.

Có người ngồi ở ghế khách nam đối diện nhẹ nhàng lẩm bẩm.

So với tỷ tỷ mình, Thẩm Vân Tri quả thật kém rất xa.

Tất cả những gì nàng làm là suốt ngày bám riết lấy Tề Vương.

Nàng hoàn toàn không có một chút sở trường nào về cầm, kỳ, thi, họa.

Nghe nói phu tử được mời tới trong phủ đều bị chọc tức. Vẫn là sau này biết Tề Vương thích những người có học thức, mới bắt đầu học tập một đoạn thời gian.

Vì vậy, không cần nói cũng biết Thẩm Vân Tri căn bản không lấy ra được sở trường nào để tranh tài.

Cố Cẩm Xuyên thỉnh thoảng nghe được người chung quanh nói vài câu, tuy rằng không có ý cười nhạo hắn, nhưng những lời đó nghe vào như là đang sỉ nhục hắn.

Đúng vậy, theo cái nhìn của hắn, được Thẩm Vân Tri thích chính là một loại vũ nhục.

Hắn cũng không hiểu được, tại sao chuyện gì đều có mặt Thẩm Vân Tri, quả thực chính là âm hồn không tan.

Bây giờ nàng ta lại sắp làm chuyện mất mặt.

"Chậc, Liêu phu nhân biết rõ ta không biết làm thơ, cầm, kỳ, thi, họa cũng không tốt, nhưng vẫn yêu cầu ta biểu diễn. Đây là muốn xem ta chê cười sao?"

Thẩm Vân Tri phụng phịu, nói năng rất có khí phách.

Vườn hoa vốn đang ồn ào bắt đầu trở nên yên tĩnh.

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn nàng.

Tuy rằng mọi người đều biết ý tứ của Nguyên Thị, nhưng chưa từng có ai đem chuyện này nói thẳng ra.

Nào có người lại trực tiếp chất vấn người ta như thế?

Quả nhiên, ngay cả Nguyên Thị cũng ngây ngẩn.

Nụ cười trên mặt không thể duy trì.

Chuyện này nếu truyền ra, chẳng phải sẽ bị nói thành nàng muốn làm khó xử người khác, cố ý làm cho hậu bối xấu mặt sao?

Nha đầu chết tiệt này hôm nay đổi tính à?

Nàng không nên vội vàng tiến lên để thể hiện học thức của mình sao? Hoặc cố gắn gây ấn tượng đối với Tề Vương, khiến hắn nhìn mình với cặp mắt khác xưa?

Khẳng định là bị động kinh!

Liễu Tuyết Tình nhìn thấy vậy cũng nhẹ nhàng cười: "Đúng vậy, Liêu phu nhân, ngươi là cố ý làm chúng ta xấu mặt sao?"

"Không biết ngươi có ý kiến gì đối với Thẩm gia chúng ta?"