Chương 17: Tài Nghệ

Trên môi nàng nở một nụ cười, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc.

Ân oán giữa hai người lập tức được phơi bày trước mặt mọi người.

[Ô hô!]

[Mẫu thân thật tuyệt vời!]

Thẩm Vân Tri nhìn thấy mẫu thân đang bảo vệ mình, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Cha mẹ đúng là sủng ta mà không cần suy nghĩ!

Tuy nhiên, cũng chính vì điều này mà cuối cũng làm hại Thẩm gia phải gánh chịu đại nạn.

Nhưng bây giờ nàng đã ở đây, sẽ tìm cách tránh xa tất cả những chuyện này, nếu không sẽ thực sự lãng phí một chuyến đến thế giới này.

"Ha ha, Thẩm phu nhân nói đùa."

"Thẩm đại nhân và ta là đồng liêu nhiều năm, quan hệ luôn tốt, làm sao có thể cố ý gây chuyện đâu!"

Liêu Giang cười ha hả chặn lời Liễu Tuyết Tình.

Chê cười. Nếu lời nói này hôm nay được xác nhận, ngày mai sổ con của Ngự Sử chắc chắn sẽ trình lên trước mặt bệ hạ.

Hắn trừng mắt nhìn Nguyên Thị.

Nguyên Thị tức khắc co rụt cổ lại.

Bà sợ hãi nam nhân của mình vì ông ta lúc nào cũng muốn đánh người.

Đây chính là lý do tại sao bà ghét Liễu Tuyết Tình đến vậy.

Lúc trước Liễu Tuyết Tình chọn một tên Trạng Nguyên nhà quê, bà đã âm thầm vui mừng hồi lâu.

Ai ngờ tên Trạng Nguyên này lại có sự nghiệp suôn sẻ như vậy. Chẳng những hắn đã trở thành Hộ Bộ Thượng Thư mà trong nhà còn không có thông phòng, cũng không có thê thϊếp.

Đã khiến cho rất nhiều phu nhân hâm mộ muốn chết.

Nghĩ tới đây, Nguyên Thị càng cảm thấy hận hơn.

Ai cũng có thể sống tốt, nhưng Liễu Tuyết Tình là người duy nhất khiến bà cảm thấy khó chịu.

“Còn không mau xin lỗi?”

Liêu Giang nắm chặt tay khi nhìn thấy phu nhân mình đang ngồi ngơ ngác.

Công bộ của hắn muốn làm cái gì, còn phải dựa vào Hộ Bộ phê duyệt tiền bạc đâu.

Tiện nhân chết tiệt!

"Đúng, xin lỗi, ta chỉ đùa thôi."

Nguyên Thị hàm răng đều phải cắn nát, chỉ có thể nghẹn khuất xin lỗi Liễu Tuyết Tình.

Liễu Tuyết Tình thấy tốt thì thu, miễn cho những người có mặt sẽ tiếp tục làm khó xử con gái bà.

Tri Tri có năng lực như thế nào, một người mẹ như bà làm sao có thể không rõ?

Ngoài dự đoán là khoảnh khắc tiếp theo, Thẩm Vân Tri đột nhiên đứng lên.

"Hừ!" Thẩm Mạn Mạn, nãy giờ ở một bên xem diễn, phát ra tiếng cười nhạo.

Thẩm Vân Tri là ai? Không ai có mặt ở đây mà không biết.

Liễu Tuyết Tình giúp nàng cứu lại được mặt mũi, nhưng nàng lại ngu xuẩn tự mình lao đầu vào.

Đúng vậy, Thẩm Vân Tri luôn là một kẻ ngu ngốc như vậy.

Thẩm Mạn Mạn cách Thẩm Vân Tri không xa, tiếng cười vang vọng rõ ràng vào tai nàng.

Nàng lạnh lùng nhìn qua.

"Đường tỷ, sao tỷ lại cười?"

“Dù Thẩm Vân Tri ta có tệ đến đâu, ta cũng sẽ không bao giờ đạo thơ của người khác để tham gia tranh tài.”

Thẩm Mạn Mạn: Thẩm Vân Tri! Ngươi có bệnh phải không?

Thẩm Mạn Mạn trong mắt tràn đầy sát ý, muốn gϊếŧ Thẩm Vân Tri ngay lập tức.

Nàng ta thật sự động sát tâm.

Ở tận thế, nàng ta đã gϊếŧ rất nhiều người, không có một trăm thì cũng phải hai mươi, ba mươi người, chưa kể đến tang thi.

Vì vậy, khi nàng ta cảm nhận được sự giễu cợt của Thẩm Vân Tri, nàng thực sự muốn gϊếŧ Thẩm Vân Tri.

[Này này, sao ngươi lại nhìn chằm chằm ta như thế?]

[Muốn gϊếŧ ta sao? Chậc chậc!]

Thẩm Vân Tri thẳng lưng, khinh thường liếc nhìn nàng ta.

Dù sao đã là quan hệ không chết không ngừng, không cần thiết giữ mặt mũi cho nàng ta, sớm một chút xé rách thể diện của nàng ta càng tốt!

Vườn hoa rất yên tĩnh.

Ngay cả lão phu nhân cũng đau đầu ôm trán.

Vốn dĩ bà muốn tổ chức một cuộc tranh tài thật tốt, chọn ra một đứa cháu dâu ưng ý, nhưng tại sao lại rơi vào tình huống này.

Bây giờ ai còn nhớ ý định ban đầu của yến tiệc?

Tất cả mọi người đều xem náo nhiệt đi.

Bà chỉ biết chỗ nào có Thẩm Vân Tri, chỗ đó sẽ không bình yên.

"Mọi người, mặc dù ta, Thẩm Vân Tri, không có tài năng, cũng không thể làm thơ, nhưng ta có một số sở thích khác."

Nàng nhấn mạnh hai chữ "làm thơ", đúng như dự đoán, Thẩm Mạn Mạn tức giận nắm chặt tay.

"Ồ? Sở thích của Thẩm tiểu thư là gì?"

Ngô Doãn Thư tỏ ra tò mò.

Trước kia chỉ biết Thẩm Vân Tri điên cuồng mê luyến Tề Vương, hiện tại xem ra có chút thông minh.

Đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt thối thối của Tề Vương, hắn cảm thấy thoải mái không thể giải thích được.

Thẩm Vân Tri không bỏ sót những biểu hiện khinh thường và nghi ngờ của mọi người.

Nàng đứng ra không phải vì Ngọc Như Ý mà muốn vì bản thân, vì cha mẹ mà tranh giành một lần.

Suy cho cùng, không ai có thể chịu được bị mọi người chán ghét ở bất cứ nơi nào mà mình đi qua.

Nàng không có xu hướng chịu ngược, cho nên phải từng bước một thay đổi hình tượng.

Mặc dù không cần danh tiếng quá lớn nhưng ít nhất sẽ không bị chỉ trích ở bất cứ nơi nào nàng đi đến.

Vì vậy, nàng nhàn nhã đi đến giữa vườn hoa.

"Không biết liệu ta có thể nhờ người hầu của quý phủ lấy một củ cà rốt được không?"

Nàng ngước nhìn lão phu nhân, mỉm cười hỏi.

Lão phu nhân nghe vậy sững sờ, những người xung quanh càng thêm bối rối.

"Tại sao Thẩm Vân Tri lại muốn cà rốt?"

“Không phải nói đây là chỗ thể hiện tài nghệ hay sao?”

"Nàng ta định tham gia buổi tranh tài bằng cách nấu ăn sao?"

“Chậc, nàng ta là tiểu thư nhà giàu, làm sao biết nấu ăn chứ?”

“Đúng vậy, Thẩm Vân Tri từ trước tới nay đều là càn quấy, ngươi thật sự mong đợi nàng làm cái gì?”

"Ai mà không biết nàng ta không học vấn, không nghề nghiệp, giống như ca ca của nàng?"

"Xuỵt!"

“.....”

Những người xung quanh đang thì thầm, cảm thấy nghi ngờ nhìn Thẩm Vân Tri.

Quốc Công Phủ lão phu nhân cũng đầy nghi hoặc, nhưng cũng không chậm trễ, lập tức sai người vào phòng bếp tìm củ cải.

Mọi người trong Thẩm gia đều có chút lo lắng cho Thẩm Vân Tri, nhưng vì Tri Tri đã muốn làm điều này, họ cũng không đứng lên phản đối.

Mọi người không hề xem trong Thẩm Vân Tri, chỉ có Thẩm Mạn Mạn cau mày, dường như đã nghĩ đến một khả năng.

Nàng siết chặt nắm đấm.

Nếu đúng như nàng nghĩ thì....

Một lúc sau, người hầu bưng khay đựng củ cà rốt bước ra.

Không hổ là cà rốt của Quốc Công Phủ, nó có màu sắc tuyệt vời, tỉ lệ vô cùng tốt, hình dạng thẳng tắp.

Thẩm Vân Tri lấy một con dao găm từ ca ca mình, thản nhiên ngồi xuống và bắt đầu chạm khắc.

Ở kiếp trước, Thẩm Vân Tri là một nghệ nhân điêu khắc gỗ. Nàng là một người rất nổi tiếng trong ngành vì kỹ năng điêu khắc tuyệt vời của mình.

Chỉ là tình huống hiện tại không thích hợp để khắc một gốc cây, vì không biết khi nào mới khắc xong.

Thế là nàng nghĩ đến cà rốt.

Khi Thẩm Vân Tri ngồi xuống, mọi người đều chết lặng.

Đây là loại tài nghệ gì?

Nữ tử ngồi ở trung tâm lúc này lại vô cùng nghiêm túc.

Như thể thứ duy nhất trong thế giới của nàng là củ cà rốt trước mặt.

Gió thổi qua, làn váy hơi cao lên.

Cô nương với vẻ mặt nghiêm túc giống như một báu vật, tỏa sáng rực rỡ.

"Ta đang bị ảo giác à? Tại sao đột nhiên cảm thấy Thẩm Vân Tri thật xinh đẹp?"

"Đúng vậy, thoạt nhìn rất là xinh đẹp!"

"Trước đây ta chỉ thấy dáng vẻ nàng ta làm ầm ĩ truy đuổi Tề Vương. Đây là lần đầu tiên ta thấy nàng ta im lặng như vậy."

Cứ như vậy lại khá quyến rũ.

Dung mạo của Thẩm Vân Tri không tệ. Tuy không phải là mỹ nhân đứng đầu kinh thành, nhưng vẫn là một đại mỹ nhân.

Chỉ là tính tình của nàng ta được nuông chiều, luôn luôn ầm ĩ, hoàn toàn phá tan vẻ đẹp của nàng.

Nhưng lúc này, Thẩm Vân Tri từ trong ra ngoài đều tỏa ra một bầu không khí yên bình.

Nó giống như một ấm trà vào mùa xuân.

Làm cho thời gian đều trở nên yên tĩnh.