Chương 2: Lão Phu Nhân Bất Công

Mẫu thân của Thẩm Mạn Mạn, Mã thị, khóc đến không thể thở nổi. Sân sau lập tức người ngã ngựa đổ.

Sau khi Liễu Tuyết Tình biết được tin này, bà đứng dậy rời khỏi giường và vội vàng chạy tới.

Hôm nay hai vị lão gia Thẩm Quân và Thẩm An mang theo mấy đứa con của Thẩm gia ra ngoài tham gia thi hội, đến giờ còn không có về nhà.

"Kêu người đi thông báo cho lão gia bọn họ, nói bọn họ nhanh chóng trở về!"

Liễu Tuyết Tình cảm thấy lo sợ khi nghe thấy tiếng khóc bên trong.

Mặc dù Thẩm Mạn Mạn bình thường rất nhát gan và sợ hãi giao tiếp với người khác, lại không thân thiết với đại bá nương như bà, nhưng dù nói thế nào cũng là một mạng người.

Bà lập tức kêu người hầu đi mời một vị đại phu tài giỏi lại đây, rồi mới vội vội vàng vàng đi vào trong nhà.

Trong phòng vang lên rất nhiều tiếng khóc, lão phu nhân ngã vào trên người ma ma ngồi bên cạnh, còn Mã thị nhào vào đầu giường của Thẩm Mạn Mạn, lôi kéo tay nàng ta khóc đến ruột gan đứt từng khúc.

Trên giường, Thẩm Mạn Mạn vẻ mặt tái nhợt, trên đầu có một vết sưng thật lớn, vết máu thì đã được lau sạch.

Liễu Tuyết Tình dừng lại bước chân, trong lòng ngóng trông đại phu nhanh đến, có thể cứu được chút nào hay chút đó.

Mà tiếng hỗn loạn xung quanh cũng đánh thức Thẩm Vân Tri. Nàng mơ mơ màng màng tỉnh dậy, khi nha hoàn nói với nàng rằng Thẩm Mạn Mạn đã xảy ra chuyện, nàng nhanh chóng kêu người đỡ nàng đi qua quan tâm (ăn dưa) một chút.

Vừa tới cửa phòng đã nghe thấy lão phu nhân ở bên trong đang lớn tiếng chất vấn.

"Liễu thị, nếu ngươi không cứu sống được Mạn mạn, ta không bỏ qua cho ngươi đâu!"

"Cháu gái đáng thương của ta! Nếu không phải do đại bá nương như ngươi quản lý không chu toàn, Mạn Mạn sao có thể té ngã thành như vậy?"

"Mẹ!"

Tiếng nói Liễu Tuyết Tình tràn đầy ủy khuất.

[Hừ, lão thái bà này lại muốn PUA mẹ ta à? 】

[Thẩm Mạn Mạn chính mình leo lên hòn non bộ rồi té ngã thì liên quan gì đến người khác? 】

Thẩm Vân Tri bĩu môi.

Người ta thường có câu nói: hoàng đế thì yêu con trai cả, còn dân chúng thì yêu con trai út.

Điều này được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn ở trên người Thẩm lão phu nhân.

Ta lại nghe thấy tiếng nói của Tri Tri?

Tay của Liễu Tuyết Tình run lên, bà lại xuất hiện ảo giác sao?

Nhưng giây tiếp theo, bà liền nhìn thấy con gái nhỏ từ ngoài bước vào trong nhà.

“Bà nội, Thẩm Mạn Mạn chính mình leo lên hòn non bộ bị té ngã, có liên quan gì đến mẹ con? Nàng ta không muốn, ai có thể bắt nàng ta làm?

"Hơn nữa, người khác cũng chưa té ngã, tại sao chỉ có nàng té ngã. Chuyện này trách được ai?"

Thẩm Vân Tri không thể để bất cứ ai đem cái nồi này đội lên trên đầu mẹ nàng.

“Ngươi…..nghịch nữ……”

Lão phu nhân vốn đã choáng váng, đột nhiên trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi lần nữa.

"Nàng chính là đường tỷ của ngươi, hiện giờ nàng còn đang nằm trên giường, không biết sống chết, ngươi lại có thể ác độc như vậy!"

Lão phu nhân oán hận trừng mắt nhìn Thẩm Vân Tri, như đang nói người làm hại Thẩm Mạn Mạn chính là nàng.

"Mẹ, ngài sao có thể nói Tri Tri như vậy?"

Lưu Tuyết Tình nhanh chóng đứng trước mặt Thẩm Vân Tri, giọng điệu có chút bất mãn.

Mẹ có thể nói bà, nhưng sao có thể nói Tri Tri như vậy?

Nếu lời đồn lan truyền đi ra ngoài, thanh danh của Tri Tri làm sao giữ được?

"Thế nào? Ta nói không đúng hay sao? Ta….."

"Mạn Mạn!"

Thẩm An lo lắng gọi tên nữ nhi từ ngoài cửa, sau đó một đám người chen chúc đi vào trong nhà.

Thẩm Vân Tri nhìn qua.

[Ai da, đều đến đông đủ?]

Hả?

Thẩm Quân, Thẩm Ý Đường và Thẩm Tinh Từ đồng thời giật mình, quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Vân Tri.

[Hửm, mọi người xem ta làm gì?]

[Trên mặt ta có cái gì sao? Hay là đột nhiên phát hiện ra ta rất xinh đẹp?]

Thẩm Vân Tri nhíu mày.

Ba vị trước mặt này đúng là tiện nghi cha, tiện nghi đại tỷ và tiện nghi nhị ca của nàng.

[Ai, toàn gia đều là nhân vật phản diện pháo hôi.]

Nàng thở dài.

Suy nghĩ lại dần dần trôi xa.

Cho nên nàng không hề nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc lại mờ mịt của mọi người.

Liễu Tuyết Tình đại khái đã biết lúc này đang xảy ra chuyện gì, nàng tiến lên nắm chặt tay Thẩm Quân, ngăn cản hắn lộ ra dị thường.

Chỉ là tay của bà cũng run rẩy lợi hại, có thể nghe được tiếng lòng của con gái mình là một chuyện vô cùng hoang đường.

Thấy vậy, Thẩm Quân trong lòng trầm xuống, rồi cầm lại tay bà.

Thẩm Ý Đường và Thẩm Tinh Từ thì bị tiếng lòng của Thẩm Vân Tri làm cho mơ mơ màng màng, còn đang cho rằng bọn họ xuất hiện ảo giác.

Lão phu nhân nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của bọn họ, lập tức mắng lên.

"Các ngươi rốt cuộc có lương tâm hay không?"

Lão phu nhân tức giận đến đau lòng.

[Ta xem lão thái bà ngươi cũng không quá thương tâm, còn có thể mắng chửi người.]

Thẩm Vân Tri cười nhạo một tiếng.

[Không cần lo lắng, Thẩm Mạn Mạn không chết được, lập tức tỉnh lại ngay thôi.]

Quả nhiên, người trên giường chậm rãi mở mắt ra.

Đôi mắt trống rỗng trong giây lát rồi trở nên sắc bén và cảnh giác.

"Mạn Mạn!"

Tất cả người của nhị phòng đều kích động bổ nhào qua.

Đại phu nhanh chóng đến nơi, kê đơn thuốc rồi mới rời đi, nói rằng không có gì nghiêm trọng.

"Cái tên lang băm chết tiệt đó lại nói cháu gái của ta không có gì nghiêm trọng! Thẩm Quân, tống hắn vào tù, tống hắn vào tù!"

Lão phu nhân càng nghĩ càng giận, vừa rồi bà thật đúng là bị hù chết.

Đó chính là cháu gái của bà!

"Mẹ!"

Thẩm Quân bất đắc dĩ liếc nhìn lão phu nhân.

Hắn không phải hoàng đế, muốn bỏ tù ai thì bỏ tù người đó?

"Phật tổ phù hộ. May mắn Mạn Mạn không có việc gì."

"Liễu thị, đêm nay ngươi ở phật đường cầu phúc thay cho Mạn Mạn, lại an bài nhà bếp làm một số đồ bổ. Mạn Mạn lần này đã phải chịu tội rất nhiều rồi."

Lão phu nhân lúc này có tinh thần hơn nhiều, lại bắt đầu chỉ điểm giang sơn.

Liễu Tuyết Tình nghe được lời này, trong lòng trầm xuống, vừa định nói chuyện thì Thẩm Vân Tri đã đoạt trước.

“Mẹ của nàng ta cũng chưa chết, tại sao mẹ của con phải đi cầu phúc cho nàng ta?”

Thẩm Vân Tri nói chuyện trực tiếp, Mã thị đang giả chết ở một bên thân mình liền cứng đờ.

Nhưng bà ta trước sau trầm mặc, ôm lấy Thẩm Mạn Mạn đang mê man, ra vẻ ủy khuất.

"Tri Tri."

Liễu Tuyết Tình vội vàng quát lớn một tiếng, nhưng suy nghĩ của bà lại không mưu mà hợp với Thẩm Vân Tri.

"Chẳng lẽ con nói sai hay sao? Nếu con rơi xuống nước hôn mê, là mẫu thân của con, mẹ quỳ không có vấn đề gì. Nhưng đường tỷ rơi xuống nước hôn mê, tại sao lại bắt mẹ con phải quỳ?"

“Được được được, một đám đều có tiền đồ, lời của lão bà ta cũng không nghe đúng không, vậy thì để ta đi quỳ, ta đi!”

Lão phu nhân nói xong muốn đi đến Phật đường.

"Mẹ!"

"Bà nội."

Hiện trường lại một lần nữa hỗn loạn.

[Bà ta nghĩ muốn quỳ thì để cho bà ta quỳ đi, ta xem bà ta có thể quỳ được bao lâu!]

[ Nam triều rất coi trọng hiếu đạo, nhất là khi cha ta là mệnh quan trong triều, lão thái bà chính là biết được điểm này, luôn đắn đo cha mẹ ta!]

Thẩm Vân Tri rất tức giận, cho nên không hề biết rằng mấy người của đại phòng đang sợ hãi trước câu nói “lão thái bà” của nàng.

Đây chính là tội bất hiếu!

"Mẹ, ta……"

Liễu Tuyết Tình cuối cùng vẫn là lựa chọn thỏa hiệp. Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, Ngự Sử chắc chắn sẽ đến tìm việc.

Nhưng bà vẫn chưa nói xong.

"Ôi, đầu con đau quá"

Thẩm Vân Tri đột nhiên dựa vào trên người nha hoàn, sau đó nháy mắt với nha hoàn, rồi trực tiếp giả bộ ngất xỉu.

"Tri Tri!"

Người một nhà vội vàng lao tới.

Lão phu nhân cũng bị kinh ngạc đến mức ngừng lại động tác.

"Mau đỡ Tri Tri về phòng, mời đại phu đến khám!"

Thẩm Quân nhanh chóng ôm nữ nhi lên, chạy về phía sân của Thẩm Vân Tri.

Những người còn lại đi theo phía sau, chỉ có người của nhị phòng và lão phu nhân đứng đó không nhúc nhích.