Chương 3: Bị Nha Hoàn Bỏ Thuốc

"Phi, hàng lỗ vốn mà thôi! Có chút chuyện kêu to thế làm gì?"

Lão phu nhân phun một ngụm nước bọt, trong mắt tràn đầy ghét bỏ.

Dáng vẻ không hề có nửa điểm sốt ruột.

"Mẹ, người đừng tức giận với bọn họ, thân thể bị tổn thương sẽ khiến con đau lòng."

Thẩm An thở dài bước tới đỡ lấy lão phu nhân.

"Ngươi đó, ngươi đúng là ngốc, chỉ cần ngươi có thành tựu như đại ca của ngươi, ta có chết cũng yên tâm."

“Mẹ, con không cho người nói bậy.”

Thẩm An gãi đầu. Hắn từ nhỏ đã không thông minh bằng ca ca mình.

"Hừ"

Trong thư phòng của Thẩm Quân, mọi người của đại phòng đều đến ngoại trừ Thẩm Vân Tri.

Mọi người rất là nghiêm túc.

"Các ngươi cũng nghe thấy à?"

Liễu Tuyết Tình đột nhiên hỏi.

Ba người còn lại gật đầu.

“Mọi người phải giữ bí mật chuyện ngày hôm nay, chắc là chỉ có mấy người chúng ta nghe được?"

"Tạm thời đừng nói cho Tri Tri biết, mất công làm nàng cảm thấy sợ hãi."

"Mấy ngày nay Tri Tri đã chịu khổ đủ rồi."

Liễu Tuyết Tình vừa lau nước mắt vừa nói.

"Không có việc gì, đại phu cũng đã nói, nghỉ ngơi thêm hai ngày là tốt rồi, nàng đừng lo lắng."

"Đúng vậy mẹ, muội muội không có việc gì đâu."

___________

Thẩm Vân Tri bị ép nằm trên giường hết vài ngày, cuối cùng cũng khôi phục lại cuộc sống tự do.

Thẩm Mạn Mạn cũng không có việc gì, nhưng nghe nói nàng ấy bị đυ.ng vào đầu, mất trí nhớ, hơn nữa tính cách cũng thay đổi.

Lão phu nhân vô cùng đau lòng.

Tại sao lão phu nhân lại bất công như vậy?

Nguyên nhân rất đơn giản.

Huynh muội Thẩm Vân Tri từ lúc sinh ra cho đến lớn lên đều do Liễu Tuyết Tình tự mình chăm sóc.

Mà hai người con của nhị phòng đều là lão phu nhân chăm sóc, tình cảm tự nhiên cũng có khác nhau.

Quan trọng là lão phu nhân vốn thiên vị con trai út, yêu ai yêu cả đường đi, cũng càng thích cháu trai cháu gái của nhị phòng.

Nguyên nhân cuối cùng chính là Liễu Tuyết Tình xuất thân danh môn khuê các, lão phu nhân vẫn luôn cảm thấy Liễu Tuyết Tình trong lòng khinh thường mình, bà ta lại là người rất sỉ diện, nên thường xuyên tra tấn Liễu Tuyết Tình, để đạt được kɧoáı ©ảʍ về mặt tâm lý.

Từ góc nhìn của Thẩm Vân Tri đến nói, lão phu nhân là vô cùng bất công.

Còn từ góc nhìn của nhân vật nữ chính trong nguyên tác đến nói, tổ mẫu tuy rằng bất công, nhưng cực kỳ yêu thương nàng ta, kiểu thiên vị không chút che dấu này sưởi ấm trái tim nàng ta, khiến nàng ta cảm nhận được thân tình đã mất từ lâu.

Thẩm Vân Tri còn nhớ rõ, nàng lúc ấy vừa xem quyển sách này, vừa mắng tác giả.

"Tiểu thư, Thái Ngọc quả nhiên ra cửa."

Thái Vân đi tới khoác áo choàng cho Thẩm Vân Tri. Nàng rất đau lòng khi nhìn khuôn mặt gầy gò của tiểu thư.

Lần này tiểu thư chính là chịu tội lớn, Tề Vương còn không liếc mắt nhìn người một lần.

"Hửm?"

Thẩm Vân Tri nở nụ cười, nhưng ý cười không đạt đến đáy mắt.

Thái Vân không biết tiểu thư nhà mình có ý gì, chỉ đoán rằng có chuyện sắp xảy ra.

Nha đầu Thái Ngọc tốt nhất đừng làm ra chuyện gì sai lầm.

Buổi tối đến rất nhanh.

Thẩm Quân từ bên ngoài trở về phủ, mùi rượu trên người vẫn còn nồng nặc.

Đôi mắt hơi say, cho dù đã có mấy đứa con nhưng dáng người vẫn rất hoàn hảo.

Ông mang theo người hầu trở lại thư phòng.

Ông không muốn quấy rầy Liễu Tuyết Tình bởi vì đau lòng phu nhân vất vả mấy ngày nay, cho nên quyết định ngồi trong thư phòng đợi tỉnh rượu rồi mới trở về phòng.

Người hầu bên cạnh đi chuẩn bị canh giải rượu cho ông.

"Lão gia, tiểu thư kêu ta mang canh giải rượu đến cho lão gia."

Ngoài cửa truyền đến tiếng nói của nha hoàn.

"Tốt, tiến vào."

Thẩm Quân không hề đề phòng, hắn xoa xoa trán, hôm nay quả nhiên uống quá nhiều rượu.

Thái Ngọc bưng một bát canh giải rượu bước vào, hai tay hơi run rẩy, vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn.

Nàng ngước nhìn nam nhân phía sau bàn làm việc, nam nhân tràn đầy sự thành thục của một người từng trải, đang lười biếng dựa vào ghế, còn có sức hấp dẫn hơn cả nam tử trẻ tuổi.

Nàng nhớ tới sáng nay nghe thấy hai nha hoàn nói chuyện bên hòn non bộ, tim đập đến lợi hại.

Các nàng nói đúng, phu nhân ghen tuông không cho lão gia nạp thϊếp, nhiều năm như vậy một người thê thϊếp đều không có.

Nếu chính mình leo lên giường thành công, chẳng phải có thể trở thành thị thϊếp.

Thái Ngọc đặt món canh giải rượu lên bàn.

"Lão gia, tiểu thư kêu nô tỳ mang canh tới, ngài thừa lúc còn nóng nên uống đi."

Nàng rất muốn tự tay cầm chén đút lão gia uống.

Thẩm Quân lúc này mới mở mắt ra, nhìn thấy nha hoàn của tiểu nữ nhi, không chút nghi ngờ, trực tiếp bưng canh giải rượu lên chuẩn bị uống.

Tay của Thái Ngọc run đến lợi hại.

Tâm trạng càng ngày càng kích động, chờ đợi lão gia uống canh.

[Chậc, tiện nghi lão cha của ta thật sự muốn uống canh giải rượu!]

[Nha hoàn này đang bỏ thuốc ngươi, đang chờ để bò lên giường của ngươi, ngươi cũng nên đề phòng một chút đi!]

[Đến lúc đó tình cảm của ngươi cùng mẫu thân sẽ bị rạn nứt!]

"Xoảng——"

Chiếc bát trong tay Thẩm Quân rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Nguyên bản đầu óc choáng váng cũng tỉnh táo ngay lập tức.

Thái Ngọc vốn đang chột dạ, nên khi thấy bát bị vỡ, sợ hãi đến mức trực tiếp quỳ xuống đất.

"Két——"

Thẩm Vân Tri đẩy cửa thư phòng ra.

Nàng và Thẩm Quân lập tức mắt to trừng mắt nhỏ.

[Có chuyện gì xảy ra? Thuốc đâu?]

[À, trên mặt đất!]

[Tại sao Thái Ngọc lại quỳ xuống rồi?]

"Người tới! Đem nha hoàn có tâm tư không chính đáng này kéo xuống!"

Thẩm Quân lập tức hét lớn, lửa giận cọ cọ hướng lên đầu.

Làm sao có thể để loại chuyện bẩn thỉu này làm ô nhiễm đôi mắt của con gái?

Hơn nữa trong lòng ông có chút sợ hãi, nếu không có con gái nhắc nhở, ông khẳng định không chút do dự mà uống xong.

"Lão gia….lão gia….nô tỳ mang cho ngài chính là canh giải rượu!"

Thái Ngọc lúc này cũng phản ứng lại, nàng khẽ cắn môi, dù sao bọn họ cũng không biết mình đã bỏ thuốc.

"Nô tỳ đã nói dối, thực ra không phải tiểu thư kêu nô tỳ đưa canh giải rượu đến, là nô tỳ nhìn thấy lão gia say rượu, cho nên mới tự ý hành động!"

"Cầu lão gia tha mạng! Nô tỳ về sau không dám nữa!"

Thái Ngọc đập đầu bụp bụp.

Dáng vẻ khẩn thiết khiến Thẩm Quân sinh ra dao động, chẳng lẽ là ông hiểu lầm?

"Cha, con gái không hề kêu người mang canh giải rượu đến."

Thầm Vân Tri vô cùng thích thú xem Thái Ngọc biểu diễn.

[Giả vờ còn giống y như thật. Chỉ là đầu óc không biết suy nghĩ, thuốc đổ đi, nhưng bã thuốc vẫn còn.]

Nàng đã sớm kêu Thái Vân thu dọn bã thuốc. Lúc này, người hầu trong phủ chắc đã đi tìm đại phu.

Thẩm Quân nghe thấy, vẻ mặt lại lần nữa thay đổi.

Nhưng ông không thể trực tiếp nói đối phương muốn bỏ thuốc để bò lên giường của ông.

“Lão gia, lão gia, canh giải rượu…….”

Người hầu mang theo canh giải rượu quay lại, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, ngay lập tức ngây ngẩn cả người.

"Tiểu Nguyên, bảo người kéo ả ta xuống! Kiểm tra thật kỹ bát thuốc này, xem có phải gian tế từ nơi khác phái đến bỏ độc ta hay không!"

Thẩm Quân ngay lập tức ra lệnh cho người hầu kéo xuống, không thấy không bực mình.

"Lão gia____"

Thái Ngọc lúc này đã hoàn toàn hoảng loạn.

Một khi kiểm tra thực hư, chắc chắn sẽ biết được bên trong có gì.

"Tiểu thư, không, tiểu thư, người giúp ta nói với lão gia đi, Thái Ngọc không phải gian tế! Thái Ngọc đã hầu hạ tiểu thư nhiều năm như vậy, chắc chắn không phải gian tế!"

Từ trước đến giờ, tiểu thư đều rất nghe lời nàng.

Trong mắt Thái Ngọc hiện lên một tia thù hận.