Chương 8: Đưa Mạn Mạn Đi Dự Tiệc

"Phụt--"

Thẩm Quân phun ra thức ăn trong miệng.

Những người khác yên lặng tránh xa ông ra.

Ngũ hoàng tử muốn ngôi vị hoàng đế?

Thẩm Quân rất chấn động.

Thái tử là do Đông Cung Hoàng hậu sinh ra, là con trai trưởng, từ nhỏ đã được phong làm thái tử, do bệ hạ tự tay nuôi dưỡng.

Hơn nữa, Hoàng hậu và Bệ hạ quen biết nhau từ khi còn nhỏ, tình cảm của họ cực kỳ tốt, các phi tần khác hoàn toàn không thể so sánh.

Đã như vậy, Tề Vương vẫn còn muốn tranh đoạt?

Tuy nhiên, Tề Vương có ý tưởng này cũng không có gì lạ, chỉ là không hề phù hợp với hình tượng của ngài ấy từ trước tới nay.

Tề Vương trước giờ đều bày ra hình tượng một người yêu thích du sơn ngoạn thủy, thích kết bạn với người có học, thích viết văn và làm thơ, không hề kết bè kết phái, cho nên bệ hạ vô cùng yên tâm về đứa con này.

Không ngờ mấy năm qua chỉ là đóng kịch?

Nhưng Thẩm Quân cũng không có tin tưởng toàn bộ, dù sao cũng chỉ là lời nói một phía của con gái.

Nếu Tề Vương thật sự cùng Cổ Hành đến xin lỗi, vậy thì...

"Cha, ăn từ từ thôi, không ai tranh với cha đâu."

Thẩm Vân Tri bước tới vỗ vỗ lưng Thẩm Quân.

Thẩm Quân: Quả nhiên vẫn là con gái nhỏ chu đáo.

Tề Vương chết tiệt đó, vậy mà cũng dám bắt nạt con gái của ông!

"Đúng rồi, hôm nay Ngô quốc công phủ gửi thiệp mời chúng ta đến dự thọ yến sáu mươi tuổi của lão phu nhân."

Liễu Tuyết Tình đột nhiên nhớ ra thiệp mời mà bà nhận được ngày hôm nay.

Lão phu nhân của Ngô quốc công phủ khi còn trẻ chính là truyền thuyết, mới cưới được mấy ngày, chồng bà đã dẫn quân đi đánh giặc, cuối cùng hy sinh tại chiến trường, không bao giờ trở về.

Mẹ ruột của lão phu nhân muốn bà đi thêm bước nữa nhưng bà từ chối và quyết định ở lại chăm sóc cha mẹ chồng.

Sau đó, bà được chẩn đoán là đang mang thai đứa con của người chồng đã mất.

Bà đã tự mình gánh chịu mọi áp lực, sinh con và nuôi nấng chúng, thậm chí còn phụng dưỡng cho hai người cho đến khi họ qua đời.

Vì vậy, ở Kinh Thành, mọi người đều rất kính trọng bà.

Tiểu thư nào nhận được khen ngợi từ lão phu nhân, thì danh tiếng của vị tiểu thư đó trong kinh thành sẽ thăng lên một tầm cao mới.

"Khi nào?"

"Ba ngày sau."

"Được, trước đó chúng ta nên chuẩn bị lễ vật cho tốt."

Thẩm Quân cũng rất bội phục lão phu nhân, đến lúc đó ông nhất định sẽ đưa cả nhà đến dự tiệc.

Nhưng vừa nói chuyện này xong, người hầu tới báo lão phu nhân đến.

Bầu không khí trên bàn đột nhiên giảm xuống.

Thẩm Quân liếc nhìn vợ mình rồi nắm lấy tay bà, vẻ mặt Liễu Tuyết Tình mới khá hơn một chút.

Chỉ có Thẩm Ý Đường lập tức đứng dậy, thậm chí còn đích thân đi ra ngoài tiếp đón.

[Ôi, đại tỷ ngốc nghếch của ta, lão thái bà tương lai muốn gả ngươi cho cháu trai của bà ấy, một tên thích cờ bạc và gái điếm, vậy mà ngươi còn vui vẻ lại gần bà ta.]

Thẩm Ý Đường hơi dừng lại bước chân, nhưng vẫn mỉm cười chào hỏi.

"Bà nội, sao người lại đến đây, buổi tối..."

Hai chữ "Gió lớn" còn chưa nói xong, lão phu nhân đã lạnh lùng cắt đứt: "Thế nào? Ta không thể đến đây?"

"Cũng đúng, bây giờ cha ngươi đã giàu có, hắn cảm thấy ta rất dọa người cho nên ghét bỏ ta!"

“Bà nội, con không có ý này…”

"Mẹ, Ý Đường muốn nói là có chuyện gì người có thể gọi chúng ta qua. Không cần mẹ phải tự mình đến đây?"

Thẩm Quân lập tức bước tới bảo vệ con gái lớn, đỡ bà vào nhà.

Thẩm Ý Đường buồn bực đi theo phía sau, nhưng nàng không thể hiện ra, chỉ là tâm tình rõ ràng không vui.

Khi lão phu nhân bước vào phòng, Liễu Tuyết Tình và Thẩm Tinh Từ đã đứng lên đợi bà, chỉ có Thẩm Vân Tri vẫn ngồi trên ghế, trông như đã ăn no, thậm chí còn không thèm nhìn bà.

Lão phu nhân đang muốn tức giận, Thẩm Vân Tri đã giành nói trước: “Bà nội, cháu gái ăn quá nhiều không đứng lên nổi, bà rất quan tâm đến con cháu, nhất định sẽ không bảo con đứng lên, đúng không?"

"Bà nội quả nhiên là bà nội tốt nhất."

Thẩm Vân Tri nhìn chằm chằm vào lão phu nhân, lời nói trái lương tâm nói ra không chút ngượng ngùng.

Khuôn mặt lão phu nhân run lên, cũng không chửi bới nữa, chỉ hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống ghế chính.

"Liễu thị, nghe nói ngươi nhận được thiệp mời từ Ngô quốc công phủ? Mấy ngày nữa, ngươi mang theo Mạn Mạn đi cùng. Nha đầu đó đã lớn rồi, nên bắt đầu giao tiếp với người khác."

Lão phu nhân hiền lành hơn khi nhắc đến cháu gái mình.

Mạn Mạn của bà rất hiếu thảo, từ nhỏ đã nghe lời bà, hiện tại mỗi ngày đều nấu đồ ăn cho bà.

Không giống như những người này, lòng hiếu thảo chỉ biết nói cho suông miệng.

“Ngoài ra, ngươi tìm thêm vài cửa hàng đến may một số quần áo cho Mạn Mạn.”

"Đừng suốt ngày chỉ chăm chăm vào con cái của mình, người khác sẽ nói rằng ngươi đối xử khắc nghiệt với cháu gái của mình."

Lão phu nhân cứ liên tục nói mãi, không hề ngừng lại.

Liễu Tuyết Tình siết chặt chiếc khăn tay, cảm thấy rất khó chịu.

Khó chịu không phải vì bản thân bà, mà vì ba đứa con của bà.

Lão phu nhân chưa bao giờ yêu thương chúng.

Rõ ràng đều là cháu gái của lão phu nhân, nhưng lão phu nhân lại cực kỳ thiên vị.

Đôi khi bà cũng rất băn khoăn liệu chồng của mình có phải là con ruột của lão phu nhân hay không?

"Vâng."

"Con dâu đã biết."

Liễu Tuyết Tình cúi đầu đồng ý.

"Ừm."

Lão phu nhân đạt được mục đích, chậm rãi rời khỏi.

Thẩm Vân Tri than phiền trong lòng, Thẩm Mạn Mạn là nữ chính nên nhất định sẽ đến Ngô quốc công phủ, lão phu nhân của Ngô quốc công phủ cũng sẽ thích nàng ta.

Đó cũng là cơ hội đầu tiên để nàng ta tạo dựng tên tuổi cho mình.

Cho nên nàng không ngăn cản, cho dù có ngăn cản, Thẩm Mạn Mạn vẫn sẽ đi vào bằng cách khác, nhưng mẹ nàng sẽ bị mắng.

Bầu không khí tươi đẹp bị phá vỡ như vậy, mọi người cũng không còn hứng thú trò chuyện nữa nên giải tán và quay về nghỉ ngơi.

Trong phòng chính, Liễu Tuyết Tình vừa mới gội đầu, Thẩm Quân tự mình xoa tóc cho bà.

"Tuyết Tình, mấy năm nay ta thật sự khiến nàng chịu khổ."

Thẩm Quân cũng rất đau lòng, tuy ông đã quen nhưng vẫn cảm thấy có lỗi với vợ và con gái mình.

"Ôi."

Liễu Tuyết Tình thở dài, nếu nói trong lòng không có oán hận thì là nói dối.

Nhưng bà yêu người đàn ông này nên sẵn sàng chịu đựng vì ông.

"Nhiều năm như vậy ta đã quen rồi, lão phu nhân là người như vậy, chỉ là bà đối xử với Ý Đường như thế, thật sự khiến ta rất khó chịu."

Con gái lớn của bà nhận được rất nhiều sự xem thường từ lão phu nhân.

Thẩm Quân cũng cảm thấy khó chịu, nhưng từ xưa đến nay, không có chuyện con cái chỉ trích cha mẹ làm sai. Hơn nữa, ông cũng là quan trong triều đình, cho nên mỗi hành động của mình đều phải cực kỳ cẩn thận, nếu không, sẽ ảnh hưởng đến vợ và con gái mình.

Ông chỉ có thể đối xử tốt hơn với vợ và con gái để bù đắp cho họ.

——————

"Ừ, thì ra là vậy..."

Thẩm Vân Tri đang nhìn lại quá khứ của Thẩm gia, cuối cùng cũng hiểu tại sao cha nàng lại “ngu hiếu” với bà nội như vậy.

Hóa ra Thẩm Quân khi còn nhỏ rất nghịch ngợm, luôn gặp rắc rối và từng đánh một đứa trẻ cùng làng.

Gia đình mang theo đứa nhỏ đến tranh cãi, yêu cầu Thẩm gia bồi thường.

Thẩm gia khi đó không giàu có nên việc đưa Thẩm Quân đi học đã rất phí sức.

Thẩm lão phu nhân vô cùng tức giận, trong lúc cãi nhau với đối phương thì bị động thai, sinh non.

Thẩm An sinh non nên sức khỏe của từ nhỏ đã kém, con đường làm quan lại khó khăn. Thẩm An cũng không chịu nổi quá trình thi cử, công danh tự nhiên trở thành chuyện xa vời.