Chương 26: Đánh giá vị phu nhân tướng quân tương lai

Cậu nhớ lại lúc trước khi ngủ, Cao Châu đưa cậu về, sau đó chạm mặt Kỳ tướng quân, là Kỳ tướng quân ôm cậu về phòng.

Mặt Hạ Trạch ửng đỏ lên, cả người ngây ngẩn cho nên khi nghe thấy âm thanh gõ cửa, cậu đã vô thức nói: “Vào đi.”

Khoan đã!

Không thể vào!

Hạ Trạch vội vàng chui vào chăn.

Nhưng với thị lực của Alpha cấp cao sao anh có thể bỏ lỡ làn da trắng nõn kia.

Thậm chí hình ảnh đó khắc sâu vào đầu anh, có thể hiện lên rõ ràng vào bất cứ lúc nào.

Kỳ Kính ngừng lại, lên tiếng giải thích: “Nghe thấy tiếng động trong phòng cho nên nghĩ cậu đã tỉnh rồi.”

Chỉ là anh không biết lúc cậu nhóc ngủ còn tự mình cởϊ qυầи áo ra, đoán chừng cảm thấy không thoải mái khi ngủ.

Hạ Trạch trầm mặc một lúc, vẫn không nhịn được đã ngẩng đầu lên nhìn Alpha cao lớn kia, nhỏ giọng nói: “Anh cởϊ qυầи áo giúp tôi sao?”

Ánh mắt của Kỳ Kính trở nên phức tạp, anh không lên tiếng trả lời câu hỏi kia ngược lại đã đóng cửa bước đến chỗ cậu.

Hạ Trạch thấy Kỳ tướng quân càng lúc càng tới gần, cậu vô thức rúc người về sau, đáng tiếc phía sau là tường, cậu chẳng thể lùi thêm được nữa.

Đợi đến khi Kỳ Kính ngồi xuống mép giường, Hạ Trạch đã vội vàng nói: “Tôi, tôi không hỏi nữa.”

Dù sao cũng là nam!

Có lẽ cũng không sao cả đúng không? Hạ Trạch cố gắng an ủi chính mình mà anh lại tiến tới gần cười nhẹ nói: “Cậu hy vọng là tôi làm sao?”

Hả?

Nói gì vậy?

Hạ Trạch còn đang nghi hoặc, Kỳ Kính đã cầm quần áo rơi dưới giường lên che đầu cậu nhóc lại: “Thay quần áo đi.”

Hạ Trạch thấy Kỳ tướng quân rời đi, vành tai của cậu ửng hồng lên, nếu Kỳ tướng quân cởi ra giúp cậu, chắc chắn quần áo sẽ không bị vứt dưới đất, đoán chừng, đoán chừng là tự cậu cởi ra.

Vậy chẳng phải cậu đã trách lầm Kỳ tướng quân rồi sao?

Cả người Hạ Trạch ửng đỏ lên, lảo đảo một lúc rồi đi tắm, nếu không phải mùi bánh kem không ngừng quẩn quanh trước mũi cậu, có lẽ cậu còn muốn rối rắm thêm một chút nữa.

Lúc đi ra ngoài, Hạ Trạch sờ mặt mình, cậu chưa đeo mặt nạ, dù sao thì sau này cũng cần sống chung.

Cậu mang mặt nạ vì muốn được an toàn nhưng muốn giả vờ kết hôn với Kỳ tướng quân, chắc chắn cậu không thể mang mặt nạ được.

Lúc Hạ Trạch rời khỏi phòng, trong phòng khách có mười mấy người trong quân bộ đang đồng loạt nhìn sang và đánh giá vị phu nhân tướng quân tương lai này.

Bọn họ đã được phụ tá tướng quân kể về chuyện tối đêm qua, càng biết được tướng quân đối xử với cậu nhóc này dịu dàng đến mức nào.

Chỉ là bóng người bọn họ cũng không thấy được phu nhân tướng quân trông như nào nên mọi người đều vô cùng tò mò.

Không xem thì không sao, chỉ cần liếc nhìn thoáng qua thôi đã cảm thấy choáng váng.

Cậu nhóc vừa tắm xong, mái tóc đen còn đọng nước, những cọng tóc con nhếch lên làm cậu càng toát lên vẻ ngây thơ, tóc đen làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn và xinh đẹp của cậu.

Ngũ quan tinh xảo đến mức khó có thể mô phỏng được, hơn nữa làn da trắng nõn, trơn mềm kia làm mọi người vô thức nuốt nước bọt.

Omega đẹp như này, sao có thể ở chỗ khỉ ho cò gáy như này chứ?

Cậu không khác gì hoàng tử của một nước thần bí, khí chất toát lên sự thanh cao và thần bí, dường như chỉ có người ở nước cổ xưa nhất mới có khí chất như này.

Mười mấy cặp mắt nhìn chằm chằm Hạ Trạch, cậu rụt người về sau theo bản năng khi bị nhiều Alpha nhìn chăm chú như vậy.

Kỳ Kính nhíu mày: “Đều rảnh rỗi sao?”

Cảm nhận được sự khó chịu của tướng quân, mọi người đều vội vàng tỉnh táo lại.

Đừng nhìn!

Lại nhìn nữa thì cái mạng nhỏ này cũng khó mà giữ được!

“Không không không, chúng tôi phải đi ngay đây!”

“Đúng! Còn có việc phải làm!”

“Bây giờ sẽ đi ngay.”

Một câu của Kỳ Kính đã làm mọi người vội vàng rời đi, động tác của bọn họ nhanh chóng nhưng không lỗ mãng, không dám làm hư hại bất kỳ món đồ nào ở đây.