Chương 27: Muốn kết hôn thì phải quen việc này

Cuối cùng chỉ có Kỳ Kính và bốn thuộc hạ còn ở lại, bốn người này cũng đành hậm hực rời đi trước ánh mắt của Kỳ Kính.

Omega xinh đẹp như vậy thật sự ngưỡng mộ chết được.

Chẳng qua là trước đó vẫn phải hoàn thành chuyện đã được giao.

Hai tên xấu xa muốn trộm đồ đang bị nhốt trong tù muốn tổn thương đến Omega này đã phạm phải tội lớn.

Dĩ nhiên bọn họ đều thề thốt phủ nhận, nói Hạ Trạch là Beta, không phải là Omega gì cả, còn nói bản thân chỉ muốn trộm đồ, không muốn làm cậu bị thương.

Nhưng có đoạn ghi âm phát từ camera ở cửa hàng hoa được Hạ Trạch cung cấp cùng với vị tướng quân đế quốc tự mình đến, người đội tuần tra biết nên làm cái gì vào lúc này.

Nếu không có việc ngoài ý muốn xảy ra, bọn họ sẽ mãi mãi làm khổ dịch ở khu vực đang khai thác mỏ, không bao giờ xuất hiện trước mặt Hạ Trạch, bọn họ cũng không được phép bước chân vào tinh cầu rác rưởi.

Hạ Trạch không ngờ bản thân chỉ ngủ một giấc thôi, mọi chuyện đã được giải quyết, chuyện nhà kính cũng được che giấu.

Vốn dĩ cậu cho rằng sau khi ngủ dậy cậu còn phải xử lý rất nhiều phiền phức.

Giải thích xong chuyện này, những người còn ở lại cũng vội vàng rời đi.

Nếu tiếp tục ở lại, ánh mắt của tướng quân bọn họ sẽ ăn thịt người mất!

Trong phòng chỉ còn lại Hạ Trạch và Kỳ Kính, dường như Hạ Trạch vẫn chưa bình tĩnh lại, đợi khi Kỳ Kính đặt cơm trưa đến trước mặt cậu, lúc này cậu mới chớp mắt: “Tôi ngửi được mùi thơm của bánh kem.”

Kỳ Kính cúi đầu nhìn cậu, giọng nói như chẳng có cảm xúc vang lên: “Ăn cơm trước.”

Hạ Trạch muốn bĩu môi, chỉ đành cầm đũa lên nhưng rất nhanh đã gắp liên tục.

Thịt bò thượng hạng, rau dưa tươi ngon, còn có cơm ngon, cậu đã lâu lắm rồi không được ăn một bữa ngon như vậy!

Đợi đến khi cậu ăn cũng kha khá rồi, Kỳ Kính mới cầm bánh kem ra nói: “Tiêu thực rồi ăn!”

Đúng là người xấu, lấy ra lại không cho cậu ăn!

Ánh mắt mong mỏi của Hạ Trạch nhìn bánh kem, ngoan ngoãn ngồi đợi nửa tiếng rồi lại nhìn sang Kỳ tướng quân, sau khi thấy anh khẽ gật đầu, Hạ Trạch lấp tức cầm lấy.

Bánh kem ngọt! Còn bỏ thêm chút sữa bò và siro lá phong!

Đừng trách cậu không có tiền đồ!

Nhìn là biết bánh kem này được làm từ nguyên liệu tốt nhất, chắc chắn là món ngon!

Tốc độ xử lý văn kiện của Kỳ Kính chậm lại, nhìn đến vô số lời mời cùng với những email khuyên ngăn của quý tộc ở tinh cầu A, anh dứt khoát vứt máy truyền tin sang một bên, nghiêm túc nhìn cậu nhóc ăn.

Hạ Trạch càng ăn càng cảm thấy có gì đó không đúng, chần chừ một lúc, cậu đưa bánh kem qua nói: “Cùng ăn không?”

Kỳ Kính cúi đầu nhìn bánh kem ngọt dính đối với anh nhưng vẫn không từ chối, cắn nhẹ lên ngón tay Hạ Trạch đưa qua.

...

Vành tai Hạ Trạch đỏ lên.

Ý của cậu là Kỳ tướng quân dùng tay nhận lấy!

Ánh mắt Kỳ Kính mang theo ý cười, ho nhẹ nói: “Muốn kết hôn thì phải quen việc này.”

Hạ Trạch khϊếp sợ: “Quen sao?”

“Ừm.” Kỳ Kính nhìn máy truyền tin, rõ ràng đang nghĩ gì đó, sau đó mở mail lên: “Cậu xem, rất nhiều người đang nghi ngờ chúng ta kết hôn giả.”

Hạ Trạch trầm mặc, nhỏ giọng nói: “Vốn dĩ đúng là giả mà.”

Nghe cậu nói thế, Kỳ Kính nghiêng đầu nhìn cậu: “Sao nghe thấy có chút tiếc nuối thế?”

Hạ Trạch lập tức xua tay: “Không phải không phải, ý của tôi là, nếu đã kết hôn giả thì không cần thân mật như vậy.”

Ý cười trên môi Kỳ Kính từ từ biến mất.

Hạ Trạch nhìn sắc mặt của Kỳ tướng quân, giọng nói càng lúc càng nhỏ, chính cậu cũng cảm thấy chột dạ vì lời nói này.

Vốn dĩ anh muốn lấy cậu ra để ứng phó với truyền thông và quý tộc, nếu cậu không nghiêm túc thì có phải thiếu chuyên nghiệp quá rồi sao?

Kỳ Kính nhỏ giọng lặp lại mấy chữ cuối trong câu, gằn từng chữ một giống như đang nói chuyện gì đó cực kỳ quan trọng: “Đừng thân thiết như vậy.”