Chương 1

Mùa đông ở Yên Kinh luôn lạnh lẽo và kéo dài.

Khi miền Nam Hoa Quốc vẫn còn một màu xanh mướt, có thể mặc áo ngắn tay, thì toàn bộ thành phố Yên Kinh đã bị bao phủ bởi tuyết trắng xóa.

Ánh mắt Ôn Dĩ Nặc trống rỗng, từ khung cảnh tuyết rơi không ngừng bên ngoài cửa sổ sau lưng bác sĩ, chậm rãi di chuyển đến tờ giấy xét nghiệm màu xám nhạt đặt trên bàn làm việc màu đen trước mặt.

Vị bác sĩ tóc đã bạc một nửa nhìn thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi trước mặt, hơi thở còn u ám và tuyệt vọng hơn cả một ông lão bảy tám mươi tuổi, đôi mắt đυ.c ngầu tràn đầy thương cảm.

Ánh mắt bác sĩ rời khỏi khuôn mặt Ôn Dĩ Nặc, nhìn xuống tờ giấy xét nghiệm, rồi lại nhìn lên màn hình máy tính.

So với tờ giấy xét nghiệm ngắn gọn, hình ảnh và chữ viết trên máy tính rõ ràng hơn nhiều.

Vị bác sĩ lớn tuổi thở dài mấy hơi, đẩy kính lên, lên tiếng an ủi thanh niên lẻ loi một mình trước mặt:

"Không sao đâu, cháu hãy yên tâm."

"Tuy rằng đã ở giai đoạn muộn, nhưng cháu còn trẻ như vậy, nếu tìm được tủy phù hợp để ghép, hoàn toàn có khả năng hồi phục."

Ôn Dĩ Nặc khẽ cử động khóe miệng, trên khuôn mặt trắng bệch hiện lên nụ cười tự giễu: "Cháu là trẻ mồ côi."

Câu nói "Hỏi thăm ba mẹ hoặc người thân của cháu xem sao" của vị bác sĩ nghẹn lại trong cổ họng.

Ông nhìn thanh niên trước mặt, dù cho gương mặt tái nhợt vì bệnh tật nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp tinh xảo rạng ngời, trong lòng ông vừa phức tạp vừa thương cảm, nhất thời không biết nói gì.

Dường như bất cứ điều gì ông nói ra lúc này đều giống như đang xát muối vào vết thương của thanh niên.

Phòng khám chìm vào im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Một lúc lâu sau, nụ cười trên mặt Ôn Dĩ Nặc biến mất, cậu khẽ thở dài, giọng nói điềm tĩnh không giống như một bệnh nhân mắc bệnh nan y:

"Bác sĩ, nếu cháu không điều trị... thì còn sống được bao lâu?"

Vị bác sĩ rõ ràng không ngờ thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi trước mặt lại có thể nói ra những lời này, ông sững sờ trong giây lát, sau đó khuyên nhủ: "Cháu còn chưa đến hai mươi tuổi, còn rất trẻ. Đây là độ tuổi đẹp nhất của đời người, còn rất nhiều cơ hội..."

Ôn Dĩ Nặc cụp mắt lẩm bẩm, giống như đang tự nói với chính mình, lại giống như đang đáp lại lời bác sĩ:

"Đúng vậy... Độ tuổi đẹp nhất của đời người."

Nhưng liệu có ai có tuổi trẻ đẹp nhất lại thê thảm như cậu không?

Cố gắng lắm mới thi đỗ đại học nhưng chưa kịp tốt nghiệp, thì danh tiếng đã bị hủy hoại, người mang bệnh tật, đôi tay tàn phế đến mức chỉ cần ký tên cũng run rẩy.

Vị bác sĩ lớn tuổi không biết thanh niên trước mặt đã trải qua những gì, chỉ đột nhiên cảm thấy cậu dường như càng thêm đau buồn và tuyệt vọng.

Ông nghĩ rằng thanh niên đau lòng vì bệnh tình của mình, điều này cũng là bình thường.

Cho dù là người già bảy, tám mươi tuổi, khi đột nhiên nghe tin mình bị ung thư giai đoạn cuối, phần lớn cũng sẽ sợ hãi.

Thanh niên này còn nhỏ như vậy, lại là trẻ mồ côi không ba không mẹ, có chút cảm xúc tiêu cực, ông rất có thể hiểu được.

Chỉ là, là một người bác sĩ, ông thực sự không muốn nhìn thấy một sinh mạng tươi đẹp như vậy biến mất.

Ông suy nghĩ một lúc, dịu giọng khuyên nhủ: "Tuy rằng cháu không có ba mẹ người thân để so sánh tủy, nhưng cũng không nên vì vậy mà từ bỏ sinh mạng của mình."

"Bây giờ không phải là mười, hai mươi năm trước nữa, ngân hàng tủy của nước ta hiện nay đã rất hoàn thiện rồi."

"Chỉ cần tuân thủ nghiêm ngặt lời dặn của bác sĩ, cho dù chỉ điều trị bảo tồn, chắc chắn cũng có thể đợi được tủy phù hợp."

Thanh niên cụp mắt lễ phép nói lời cảm ơn với bác sĩ, sau đó kiên trì lặp lại câu hỏi mà bác sĩ chưa trả lời:

"Nếu không điều trị gì cả, cháu còn sống được bao lâu?"

Vị bác sĩ lớn tuổi thở dài, có chút miễn cưỡng trả lời: "... Nửa năm."