Chương 39: Nhân sinh

Bởi vì đã bại lộ thân phận có vấn đề, Quân bệ hạ nghĩ đi nghĩ lại, quyết định thành thật khai báo, còn những người còn lại lần nữa bị đi thay đổi ký ức.

...

Dung Tiếu Tiếu bị cố định trên bàn giải phẫu lạnh như băng, nhìn kẻ đến người đi lấy ra từng dụng cụ kỳ quái mà nghiên cứu mình.

Cô ta lợi dụng lừa dối người khác lâu như vậy, cuối cùng cũng có ngày bị kẻ khác gày bẫy.

Không rõ Dung gia có thứ gì vô hiệu hóa tất cả năng lực của cô ta, khiến cô ta giờ chẳng khác nào người thường, ngay cả thân hình và gương mặt cô ta tự hào nhất cũng không làm những nghiên cứu viên này bị mê hoặc - bọn họ hiển nhìn đã trải qua huấn luyện đặc thù, trong mắt họ cô ta chỉ là một phi nhân loại, một thực nghiệm thể hiếm lạ dùng để mổ xẻ, so với làm chút gì đó, bọn họ càng thích những tư liệu chữ viết rậm rạp khiến người ta đau đầu.

Bọn họ đều là những nhà khoa học điên cuồng!

Ban đầu bọn họ dò hỏi cô cách có được danh sách hoàn chỉnh của Du͙© vọиɠ Chi Thần.

Nực cười, thân là Thần sử, biết danh sách chẳng phải rất bình thường sao?

Nhưng họ không tin cô ta, thậm chí cảm thấy cô ta đang nói lời điên khùng. Bọn họ nhốt cô ta vào hầm ngầm, dùng vô vàn thủ đoạn để tra tấn, uy hϊếp, dụ dỗ, lăng trì, dùng thuốc...

Bọn họ lăn lộn mấy tháng, khiến cô ta người không ra người quỷ không ra quỷ. Cô ta đã sớm bị mấy thủ đoạn này ép đến mức phát điên, có cái gì nói cái đó, nhưng bọn họ hoàn toàn không tin tưởng!

Chẳng lẽ... Cho dù là Thần sử cũng không thể biết danh sách?

Vậy tại sao cô ta lại biết?

Rắn... Rắn bạc... Sợi tơ... Cop‎ qua‎ cop‎ lại,‎ 𝑡rở‎ lại‎ 𝑡ra𝗇g‎ chí𝗇h‎ ﹛‎ 𝘛r𝑈m𝘛ruy‎ ệ𝗇.𝘃𝗇‎ ﹜

Ánh mắt Dung Tiếu Tiếu lộ ra sự kháng cự mãnh liệt, giống như bị ám chỉ, cô ta sẽ không chủ động để ý đến điều đó, đồng thời cho dù để ý đến cũng không thể suy nghĩ sâu xa hơn.

" Cấu tạo không khác gì nhân loại. Rốt cuộc là khác biệt ở đâu? Chẳng lẽ thật sự không thể nghiên cứu nữa, phải gϊếŧ cô ta moi ra huyết mạch? "

Nhà khoa học cầm con dao giải phẫu thở dài lẩm bẩm, sau đó bắt đầu tiến lại gần Dung Tiếu Tiếu.

Dung Tiếu Tiếu trợn to mắt, nhưng năng lực bị vô hiệu hóa, tay chân bị cố định, miệng bị bịt kín, cô ta chỉ có thể vặn vẹo gương mặt bắt đầu điên cuồng giãy giụa.

" A haha, chuột bạch muốn thoát kìa? Ngoan ngoãn một chút, ta sẽ rạch nhanh hơn, không quá đau đớn đâu, ta có rất nhiều kinh nghiệm... A haha... "

Con chuột bạch bị ghim trên giường giải phẫu, con dao dính máu thọc vào thân thể bị tra tấn lâu dài, máu tươi bắt lên, dính vào đôi đồng tử trợn to vì đau và sợ.

...

Băng Tuyết Thập Khu, trường quay ngoài trời.

" Kéo cao hơn chút nữa, chỉnh sửa hậu kỳ mới càng tự nhiên... "

Ninh Phong nhìn máy quay, chỉ đạo nhân viên đoàn phim kéo cao dây an toàn của Khương Tùy.

" Hoàn mỹ! 3 2 1, bắt đầu!"

Theo hiệu lệnh của đạo diễn, đạo cụ bắt đầu phun tuyết, chiếu sáng, mà Mộc Khanh và Khương Tùy cũng bắt đầu biểu diễn.

" Quang Minh, ngươi không nên theo đuổi ngài ấy!"

Mộc Khanh có kỹ thuật diễn rất tốt, một gương mặt vô cảm, con ngươi đeo kính áp tròng màu bạc như đá quý, tóc cũng là bạc, quần áo cũng màu bạc, thêu những hoa văn thần bí khiến người ta không dám nhìn thẳng.

" Hừ, ngươi cho rằng ngươi là ai mà dám ra lệnh cho ta? Chỉ bằng ngươi? Lý Tính? "

Vẻ mặt Khương Tùy trở nên cao ngạo khôn cùng, giọng nói cũng trở nên chế giễu cao cao tại thượng.

Mắt vàng, tóc vàng, y phục rực rỡ như dùng ánh nắng dệt nên. Cô ấy là Thần Mặt Trời! Kẻ Ngự Trị Quang Minh!

" Thái Dương!"

Cô ấy hơi mở ra hai tay, hậu kỳ sẽ khiến quyền bính liên quan đến mặt trời bắt đầu rục rịch, hình thành nên một mặt trời nhỏ trên tay cô ấy.

Nhưng đột nhiên Khương Tùy cảm thấy chân mình bị thứ gì đó trói buộc, cô hoảng hốt cúi đầu, trong chớp mắt dường như nhìn thấy một dải lụa tím dính máu, cùng lúc đó, dây an toàn đứt.

" A... " Đột ngột rơi tự do khiến Khương Tùy vô thức phát ra âm thanh ngắn ngủi, cô ấy có chút hoảng sợ, nhưng tốc độ rơi quá nhanh...

" A! Dây an toàn của Khương Tùy lão sư đứt rồi!"

" Người đâu! Mau gọi cấp cứu!"

...

Khi Quân Phong Ảnh biết Khương Tùy gặp sự cố trong lúc quay phim thì cô lập tức lái xe đến bệnh viện.

Khi cô mang giỏ hoa quả vào phòng bệnh, Khương Tùy đã tỉnh lại, ánh mắt đờ đẫn nhìn ngoài cửa sổ.

Quân Phong Ảnh dường như hiểu ra gì đó, ánh mắt cũng lặng đi.

" Em tới rồi? Thật xin lỗi, lúc nãy chị hơi thất thần... " Khương Tùy cố nở một nụ cười khéo léo, nhưng tâm trạng rơi xuống đáy cốc khiến nụ cười trở nên khó coi, còn khó coi hơn khóc.

Cô ấy rất nhanh đã nhận ra điều đó, vì vậy thu lại nụ cười.

" Thật xin lỗi... Tâm trạng của chị không tốt lắm... "

" Chị Khương Tùy. Chị muốn ăn loại quả nào?" Quân Phong Ảnh xách giỏ qua, nhìn về phía Khương Tùy.

Khương Tùy có chút sững sờ bởi động tác của cô, nhưng lại nhẹ nhõm bởi thái độ bình thường này.

" Quả táo đi. Chị tự tước được, không cần... Ừm, vậy làm phiền em. " Khương Tùy không muốn làm phiền người khác, nhưng cô ấy cũng không muốn khiến Quân Phong Ảnh rơi vào trạng thái lúng túng, vì vậy nhờ Quân Phong Ảnh giúp mình tước vỏ táo.

Quân Phong Ảnh ngồi lên ghế bên giường bệnh, yên lặng làm việc.

Khương Tùy nhìn cô ấy, cuối cùng nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt xa xăm.

" Phong Ảnh, em có muốn nghe chút chuyện xưa không?"

" Được. "

" Thực ra mẹ chị từng là một vũ đạo gia nổi tiếng. Bà ấy có một mái tóc đen mềm mượt, có một thân hình lả lướt dẻo dai... "

Nhưng thời kỳ hoàng kim của bà không dài, phải nói là cực kỳ ngắn ngủi - bà ấy nổi tiếng trong vòng một đêm, nhờ một điệu múa " Hải Dương". Nhưng sau đó bà hoàn toàn không tìm được trạng thái cũ - Giống như một họa sĩ dùng tất cả tâm huyết để tạo nên một bức tranh đẹp nhất, sau đó không tài nào vẽ đước bức tiếp theo có chất lương như thế nữa.

" Bà ấy rất không vui, rất nỗ lực để luyện tập những điệu múa khác. Nhưng vũ điệu "Hải Dương " thật sự quá xuất sắc, có ngọc ngà ở phía trước, những vũ đạo tiếp theo tuy rằng có đẹp nhưng lại không lọt vào mắt bà ấy nữa... "

Quân Phong Ảnh mấp máy môi, muốn nói lòng tham của con người là không có đáy, nhưng chút EQ vẫn khiến cô không nói ra lời này.

" Bởi vì không tự hài lòng, bà ấy như một bông hồng dần khô héo... Sau đó bà ấy học được chấp nhận, nhưng đã muộn màng. "

" Ban đầu học diễn kịch là vì muốn xem ánh đèn sân khấu đã khiến bà ấy lụi tàn. Nhưng sau đó chị bắt đầu thích trải nghiệm từng cuộc đời khác nhau của mỗi nhân vật. "

" Không thể phủ nhận một phần là vì thích được nổi tiếng, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất chính là được diễn kịch. Cuộc đời đáng quý bởi vì mỗi người chúng ta chỉ sống một lần, nhưng chị thích nhân sinh của mỗi một người, người tốt, người xấu, người ban đầu thiện lương rồi trở nên độc ác, người vốn độc ác lại dần lên lấy lại thiện lương... "

Ánh mắt Khương Tùy lấp lánh, cô thực sự thích cảm giác trải nhiệm cung bậc cảm xúc của nhân vật, cũng thích hòa mình vào trong từng biến cố nhân sinh của họ.

Quân Phong Ảnh rốt cuộc biết tại sao Khương Tùy lại có thể dịu dàng với mỗi người như vậy.

Bởi vì cô ấy tôn trọng mỗi một sinh mệnh, tôn trọng mỗi một cuộc đời.