Chương 5: Ám Dạ Du Hồn

Editor: Luan Nguyen Thanh

Nói đúng hơn là ba người, Nam Kha cuối cùng vẫn đi theo Giang Ngạn Tuyết, cậu ấy cũng không biết phải đi đâu, dù sao theo bản năng cậu ấy cũng đi theo Giang Ngạn Tuyết đến cửa ký túc xá 202.

Đột nhiên, trong phòng ngủ truyền ra một tiếng nhạc.

Đối với âm nhạc Nam Kha luôn có bóng ma tâm lý, lông tơ cậu ấy dựng thẳng lên, theo bản năng che hai tai lại, thật không ngờ tiếng nhạc kia lại không giống bình thường, khác một trời một vực với những gì cậu ấy được nghe trước đó.

Giai điệu trong sáng nhẹ nhàng, giọng ca trong vắt ấm áp khiến người nghe tưởng tượng về một bức tranh trưởng thành ấm áp, khiến bạn hy vọng về ánh mặt trời ấm áp nơi xa.

Nếu lúc này bài hát không vang lên trong trường học âm u quái dị này, mà là vào một buổi chiều đầy nắng, ngồi trên ghế mây dưới bóng mát trong vườn hoa nhà mình chậm rãi thưởng thức trà thì có thể nói đây là một sự hưởng thụ to lớn trong đời.

Nam Kha không những không thấy được an ủi, ngược lại càng khóc không ra nước

mắt.

Loại bài hát ấm áp giảm căng thẳng này lại phát ra ở đây trong hoàn cảnh này.

Nam kha cảm thấy mình không thể hèn nhát như vậy, nếu không sẽ bị anh Giang khinh thường! Vì thế, cậu ấy lấy hết can đảm, bước nhanh hai bước, đặt tay lên chốt cửa, hít một hơi thật sâu chậm rãi mở cửa ra…

Tiếng nhạc ập vào mặt càng rõ ràng hơn.

Căn phòng này dành cho 6 người ở, có thể thấy được bụi trên bàn ghế, một chiếc ghế bị đổ, một chiếc ghế bị gãy chân, sách vở bài thi đều rơi tán loạn khắp nơi, còn có từng mảnh quần áo bị xé nhỏ nằm rải rác trên mặt đất, cốc thuỷ tinh bị vỡ, dấu giày in trên gối, toàn bộ căn phòng là một mớ hỗn độn.

Kinh ngạc trước sự bừa bộn của căn phòng, Nam Kha bất ngờ không kịp đề phòng bị một bóng đen lướt qua, da đầu nổ tung, *adrenaline đột nhiên phóng thích: “A!!!”

*Adrenaline là một loại hormone được giải phóng ra khỏi tuyến thượng thận và phóng thích trực tiếp vào máu, có chức năng phục vụ các chất trung gian đồng thời truyền tải lượng xung thần kinh đến các cơ quan khác nhau.

Giang Ngạn Tuyết nắm lấy cổ áo của Nam Kha rồi nhìn về phía sau, đó là một người mặc vest và đi giày da.

Dáng người to lớn, cái đầu rất cao, một thân vest đen rất thích hợp lẩn trốn trong bóng tối, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy rõ hình dáng của người đó, người đó đứng thẳng tắp ở nơi đó, phần trên trống rỗng, không hề có đầu!

Một tay Giang Ngạn Tuyết kéo Nam Kha ra phía sau để bảo vệ, một tay cầm điện thoại của Nam Kha không biết lấy từ đâu thuận tay soi sáng, với tố chất tâm lý vượt trội, cậu quan sát con ma không đầu từ cổ đến gót chân.

Giọng nói dịu dàng bình tĩnh: “Lâu Độ.”

Nam Kha và con ma không đầu đồng thời sững sờ một lúc.

Giang Ngạn Tuyết thuận tay bật công tắc đèn huỳnh quang, phòng ngủ tối tăm lập tức sáng trưng.

Lúc này Nam Kha mới phát hiện người kia căn bản không phải không có đầu, mà là cố tình giấu đầu của mình vào trong áo, hơn nữa còn ẩn mình trong bóng tối nên nhìn qua giống như một con ma không đầu.

Thấy trò đùa nhỏ của mình bị lộ tẩy, Lâu Độ đành phải cởϊ qυầи áo ra để lộ khuôn mặt đẹp như hoa kia.

Kiểu tóc anh đơn giản, phần tóc trên đỉnh đầu được uốn xoăn nhìn rất lộn xộn, phần tóc mái trên trán xoăn nhẹ theo độ cong tự nhiên, tôn lên khí chất thanh lịch trầm tĩnh của anh, một đôi mắt đào hoa rất đẹp, lại lạnh lùng mang theo ý người sống chớ lại gần, chiếc kính mắt tròn kia khiến toàn thân anh như "Người tri thức thành công", giống như một giáo viên *cao trung dịu dàng thân thiết, giản dị và dễ gần.

*Cao trung: tương đương với cấp 3 bên Việt Nam.

Ánh mắt Giang Ngạn Tuyết lạnh lùng: “Cậu biến thành bộ dạng này để làm gì?”



Lâu Độ: “Hù ma.”

Giang Ngạn Tuyết: “...”

Hai mắt Nam Kha nhìn thẳng về phía Lâu Độ, hét lên một tiếng đầy kinh hãi: “Lâu Độ! Là thật kìa!!!”

Nhà tiểu thuyết kinh dị nổi tiếng của Trung Quốc, trong năm năm liên tiếp được đánh giá là “nhà văn được yêu thích nhất trên mạng internet”, các tác phẩm được dịch ra thành nhiều thứ tiếng, lượng tiêu thụ ở nước ngoài đang dần tăng lên. Sau đó đảm nhận vai trò biên kịch, bộ phim điện ảnh được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên bán rất chạy tại phòng vé, sau lại mở công ty, trở thành chủ tịch!

Năm 24 tuổi ấy anh đã là tinh anh của xã hội, tiêu chuẩn của mọi người, là tấm gương để mọi người học tập!

Lâu Độ chưa từng dùng bút danh, chỉ choàng một cái áo đi khắp thế giới, hiên ngang khí phách. Anh chỉ liếc mắt nhìn em trai Nam Kha mê người một cái rồi tiếp đó dán ánh mắt lên người Giang Ngạn Tuyết.

“Cậu…” Lâu Độ khó khăn nói ra một chữ.

“Tôi vẫn chưa chết.” Giang Ngạn Tuyết nghe âm thanh của cô bé loli vang lên trong đầu: [Chúc mừng bạn đã hội hợp thành công với đồng đội, xin hãy nắm tay cùng nhau tiến lên, vui vẻ chơi trò chơi đi!]

Để tránh người chơi vui mừng quá mức và quên mất điều gì đó, cô bé loli nhắc nhở vô cùng thân thiết: [Nhiệm vụ ẩn chọn ngẫu nhiên của bạn: phản bội đồng đội của bạn. Chưa hoàn thành, xin hãy cố gắng hết sức.]

Giang Ngạn Tuyết gõ phím tạm dừng trên máy tính xách tay, tiếng nhạc dịu dàng ấm áp dừng lại: “Cậu hẳn là rất thất vọng đi?”

Lâu Độ muốn nói lại thôi.

“Chiến thuật của cậu quá thiếu chuyên nghiệp, cậu hẳn là nên gϊếŧ tôi rồi đổ tội cho Elena, tình địch là tôi chết đi, người bạn gái của anh ta cũng chết đi thì cậu có thể một mình độc chiếm Lâm Nguy rồi. Giang Ngạn Tuyết ngồi xuống nghịch máy tính, giọng điệu nhẹ nhàng thờ ơ giống như đang suy nghĩ không biết tối nay nên ăn khoai tây hay củ cải.

Lâu Độ vô thức nâng mắt kính lên: “Mặc dù cậu sáng nắng chiều mưa, khẩu phật tâm xà nhưng tôi không nghĩ sẽ gϊếŧ cậu.”

“Ồ?” Giang Ngạn Tuyết quay đầu nhìn anh: “Cậu và chiếc Ferrari quý giá của cậu cứ lao thẳng về phía tôi, một dấu hiệu dừng lại cũng không có, đâm tôi bay ra xa hai mươi mấy mét. Cho dù tôi không hiểu về ngành y nhưng tôi cũng biết gan, túi mật, lá lách, phổi, thận của mình đều bị dập nát, còn tay chân thì bị gãy xương. Chết cũng đã chết rồi, bây giờ cậu lại nói với tôi là không phải cố ý sao?"

Lâu Độ mím môi mỏng lại thành một đường.

Giang Ngạn Tuyết bỗng nhiên nở nụ cười, mi tâm tinh xảo tràn đầy ý không cho là đúng: "Lái xe với tốc độ cao hẳn là không chỉ đâm chết người khác mà còn khiến chính mình cũng thê thảm đi? Đồng đội, đáng đời!"

Giang Ngạn Tuyết cố ý nhấn mạnh hai từ "đồng đội", kéo dài giọng nói, thay đổi giọng điệu, chậm rãi châm chọc và mang theo ý chế nhạo, đương nhiên còn có sự quyến rũ dụ hoặc mà chính Giang Ngạn Tuyết cũng không biết.

Nam Kha lòng rối như tơ vò đứng trong gió: “...”

Lâu Độ muốn nói gì đó lại bị Giang Ngạn Tuyết lạnh lùng cắt ngang: “Bây giờ không phải là lúc nói những lời đó.”

Nam Kha: Sự thật chỉ có một, đó là hai người này chắc chắn có quan hệ tình cảm!

Giang Ngạn Tuyết lấy đĩa CD trong máy tính ra, trên đó ghi: "Bên kia bờ ước mơ”, biểu diễn: The Star Girl.

“The Star Girls là một nhóm nhạc thần tượng rất nổi tiếng. “Bên kia bờ ước mơ” là ca khúc làm nên tên tuổi của họ. Lâu Độ đưa một tờ poster mốc meo cho Giang Ngạn Tuyết xem.

Trên poster là hai cô gái trong sáng xinh đẹp, một cô gái là con lai có ngoại hình đáng yêu, một cô gái có vẻ ngoài ngọt ngào. Giang Ngạn Tuyết đã nhìn thấy ảnh chụp của hai người này trên bảng danh dự của khu dạy học, liếc mắt một cái liền nhận ra được.

“Nhạc Tiểu Cốc.”

Lâu Độ nói: “Đừng nhìn căn phòng này bừa bộn như vậy mà lầm tưởng, thật ra chỉ có hai người sống ở đó, là Nhạc Tiểu Cốc và Thiệu Vân.”

Nam Kha suy nghĩ đơn giản: “Bởi vì Nhạc Tiểu Cốc là ca sĩ thần tượng cho nên trường học đặc biệt chiếu cố cô ấy?”



"Hẳn là do không có ai muốn sống chung với Thiệu Vân mà chỉ có Nhạc Tiểu Cốc đi?" Giang Ngạn Tuyết ngồi xổm trước chiếc bàn bị lật ngửa nói.

Lâu Độ vô thức liếc cậu một cái, chỉ thấy Giang Ngạn Tuyết lấy ra một vài mảnh giấy nhỏ từ dưới bàn, chỉ cần ghép chúng lại với nhau là có được một bức ảnh khá rõ ràng.

Trong bức ảnh, một cô gái có dáng người nóng bỏng ăn mặc hở hang đứng ở cửa quán bar hút thuốc, đứng bên cạnh cô gái là hai người đàn ông trưởng thành, trong đó tay của một trong hai người đàn ông rất không thành thật mà xoa eo cô gái, biểu cảm của cô gái rất tự nhiên, dáng vẻ không có chút miễn cưỡng nào.

Mặt sau bức ảnh có bảy chữ cái lớn được viết bằng bút màu đỏ tươi: Con tiện nhân không biết xấu hổ.

Lâu Độ cầm tờ giấy đưa cho Giang Ngạn Tuyết và Nam Kha xem, tờ giấy này là do Lâu Độ đã dành thời gian ghép những mảnh nhỏ lại với nhau.

Đây là những lỗi và cách thức xử phạt.

Vào ngày 12 tháng 6, bạn học Thiệu Vân lớp 11-3 đi học trễ 30 giây. Người thực hiện: Chủ nhiệm lớp.

Vào ngày 13 tháng 6, bạn học Thiệu Vân lớp 11-3 đi học muộn 10 phút, bị trừ điểm. Người thực hiện: Chủ nhiệm lớp.

Vào ngày 15 tháng 6, bạn học Thiệu Vân lớp 11-3 đến lớp muộn 40 phút, bị trừ điểm. Người thực hiện: Chủ nhiệm lớp.

Vào ngày 17 tháng 6, bạn học Thiệu Vân lớp 11-3 trốn tiết, bị ghi lỗi. Người thực hiện: Chủ nhiệm lớp.

Vào ngày 20 tháng 6, phát hiện ra đồ dùng tránh thai dành cho người lớn trong ký túc xá của bạn học Thiệu Vân lớp 11-3, lại còn phát cho bạn học cùng chơi, đình chỉ học hai ngày và cảnh cáo nghiêm trọng. Người chấp hành: Chủ nhiệm giáo dục.

“Cô gái Thiệu Vân này là học sinh cá biệt sao?" Nam Kha đọc hết từ đầu đến cuối, đau đầu nói: “Cô gái này có thù oán gì với chủ nhiệm lớp sao, đến muộn 30 giây cũng ghi lội, có lẽ bọn họ bị táo bón rồi!”

Lâu Độ có hơi mắc bệnh sạch sẽ, chẳng hạn những từ ngữ khiếm nhã như phân, nướ© ŧıểυ này, anh không muốn tiếp tục nghe nữa. Anh lại cầm tờ giấy nói: "Rõ ràng tiêu chuẩn kép của chủ nhiệm lớp đối với Nhạc Tiểu Cốc và đối với các bạn học khác không giống nhau."

Những tờ giấy ở trong phòng ngủ kia lấy "giáo viên" làm chủ để viết văn, trong đó đều viết về cô giáo chủ nhiệm, viết sinh động như thật, khắc họa hình ảnh một cô giáo dịu dàng xinh đẹp thân thiện rất được lòng người rất rõ nét. Không cần biết là cố ý vuốt mông ngựa hay là như thế nào, nếu không phải Nam Kha nhìn thấy điều xử phạt "Đi muộn 30 giây ghi lỗi" kia thì thật sự cậu ấy sẽ tin rằng cô giáo này học sinh đi học muộn cười tủm tỉm, trốn học không sao hết, là một "Chủ nhiệm lớp tốt"!

Giang Ngạn Tuyết lại nhíu mày.

Có gì đó không đúng.

“Anh Giang, làm sao vậy?” Nam Kha chú ý tới sắc mặt của Giang Ngạn Tuyết, không nhịn được hỏi.

“Chủ nhiệm lớp không thích Thiệu Vân nên cố ý nhắm vào cô ấy, theo lý mà nói, giáo viên đều thích học sinh có thành tích tốt.” Giang Ngạn Tuyết lấy bảng điểm từ trong túi áo khoác ra, chỉ vào cái tên thứ ba: Thiệu Vân.

Nam Kha giải thích: “Tuy rằng như vậy nhưng mà... Thiệu Vân là một học sinh cá biệt, chủ nhiệm lớp không thích cô ấy cũng là điều bình thường thôi."

"Học sinh cá biệt lại có thành tích học tập tốt như vậy." Lâu Độ tiếp lời, nhìn Giang Ngạn Tuyết đầy ẩn ý.

Giang Ngạn Tuyết coi như không nhìn thấy.

Cậu đưa máy tính cho Nam Kha rồi nói: “Cậu có thể tra ra hồ sơ của Thiệu Vân trong máy chủ của trường không?”

Vừa thấy máy tính Nam Kha lập tức liền háo hức, xoa tay nhăm nhe nóng lòng muốn thử: “Một bữa sáng nhé.”

Giang Ngạn Tuyết cầm bức ảnh cẩn thận quan sát, Nam Kha lắc qua lắc lại một hồi lâu, đột nhiên “Đệt” một tiếng.

Giang Ngạn Tuyết: “Đừng nói với tôi rằng cậu không kết nối được Wifi đấy nhé.”