Chương 7: Ám Dạ Du Hồn

Editor: Ha Hy

“Cái này có hơi quá đáng rồi.” Lục Vũ nhìn những từ ngữ thô bạo kia, nói: “Bạo lực học đường à?”

Bạch Tĩnh bối rối: “Bọn họ mắng Thiệu Vân đạo văn là sao? Cô ấy đạo văn của ai?”

Giang Ngạn Tuyết bỗng nhiên nghĩ đến, manh mối duy nhất liên quan đến “đạo văn” bây giờ chỉ có thể là âm nhạc, bài hát “Bên kia bờ ước mơ” nghe được ở ký túc xá học sinh và bản nhạc kinh dị phát lên mỗi khi có người chết chắc chắn có một mối liên hệ nào đó.

"Bên kia bờ ước mơ”là ca khúc đầu tay nổi tiếng của Nhạc Tiểu Cốc, lẽ nào Thiệu Vân lại sao chép của Nhạc Tiểu Cốc sao?

Không đúng. Hai người họ một người là ca sĩ thần tượng, *chúng tinh phủng nguyệt, một người là côn đồ nổi tiếng trong trường, thầy cô không quan tâm, bạn cùng lớp cũng không quý mến, căn bản là không có chút liên quan nào hết.

*Chúng tinh phủng nguyệt: một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ai đó mà họ ái mộ, tôn kính.

Thiệu Vân không làm về lĩnh vực âm nhạc, sao lại có thể đạo nhạc được?

Lẽ nào…

“Xong rồi!” Nam Kha là một hacker chuyên nghiệp với trình độ cực kỳ cao, xâm nhập vào mạng lưới nội bộ của trường không phải chuyện gì khó, cậu ấy đã khôi phục lại toàn bộ dữ liệu của Thiệu Vân bị bọn họ xóa trước đó.

Giang Ngạn Tuyết vội vàng hỏi: “Tra ra được gì rồi?”

Nam Kha nói: “Thiệu Vân thi vào trường này với thành tích đứng đầu toàn thành phố.”

Giang Ngạn Tuyết nói: “Ngôi trường này về mặt quy mô và cách xây dựng cũng không phải ngôi trường danh giá gì.”

“Đúng vậy, theo quan sát của em, sở dĩ Thiệu Vân đến ngôi trường có điều kiện bình thường như này hoàn toàn là vì Nhạc Tiểu Cốc. Nam Kha xoay máy tính qua, chỉ vào bức ảnh trên màn hình, nói: “Thiệu Vân và Nhạc Tiểu Cốc học cùng lớp từ năm tiểu học, lên trung học cơ sở bọn họ vẫn cùng lớp, hai người là bạn tốt. Em còn điều tra về phần đánh giá của giáo viên về Thiệu Vân ở trung học cơ sở. Giáo viên chủ nghiệm rất thích cô ấy, nói Thiệu Vân là một cô gái ngoan với học lực xuất sắc và tính cách có phần nhút nhát."

Nam Kha hít một hơi: “Đúng rồi, bức ảnh chụp kia đúng là P.”

Lục Vũ thở dài: “Đúng là bạo lực học đường, thật đáng tiếc cho cô bé này.”

Giang Ngạn Tuyết tự mình xem qua hồ sơ, trên đó ghi lại tất cả những hình phạt và cảnh cáo đối với Thiệu Vân, dài cả bảy, tám trang, căn bản mỗi ngày đều có xử phạt.

Cuối hồ sơ, nhà trường ghi tổng kết lại về Thiệu Vân một cách hời hợt: “Ngày 17 tháng 7, cảm thấy tuyệt vọng với cuộc đời mục ruỗng thối nát của mình…”

Tim Giang Ngạn Tuyết thắt lại, đáp án được đưa ra này rất rõ ràng.



Lâu Độ cúi người xuống lấy tất cả các tài liệu lớn nhỏ ra xem qua một lượt, cơ bản chúng đều là những quyển sách giáo khoa rất bình thường. Anh đưa tay chạm vào tấm ván gỗ ở phía trên và phía dưới ngăn kéo, đưa mắt nhìn theo bản năng thì phát hiện ra tấm ván gô ở phía trên trống rỗng.

Lâu Độ có chút chờ mong, vội vàng dò xét cẩn thận xung quanh, quả nhiên kích hoạt cơ chế lò xo ở sâu bên trong, một quyển sổ da rơi ra ngoài từ một chỗ trống nhỏ ở ngăn kéo phía trên.

Nam Kha thật thà hỏi: "Thần tượng, đây là cái gì?”

Lâu Độ khi bị gọi tên thì nổi da gà, anh mở ra xem: “Là sổ ghi chép công việc của giáo viên chủ nhiệm”.

Ngày 9 tháng 6: Thiệu Vân lại bị thương, tôi biết đó là bị học sinh trong lớp đánh, Thiệu Vân bị bắt nạt trong trường, chạy đến tìm tôi xin giúp đỡ nhưng tôi biết phải làm sao đây? Đứa cầm đầu đám học sinh đứng ra bắt nạt em ấy có gia thế rất tốt, tôi chỉ là một giáo viên trung học bình thường, căn bản là không thể làm gì được.”

Ngày 11 tháng 6: Thiệu Vân đi học nếu không phải ngủ thì là la hét, ảnh hưởng nghiêm trọng đến quy định của lớp học.

Ngày 13 tháng 6: Thiệu Vân lại đến gặp tôi để tố cáo, hóa ra, không chỉ học sinh lớp tôi bắt nạt em ấy mà đến cả học sinh lớp khác cũng không ưa em ấy, vậy thì đi tìm giáo viên chủ nhiệm lớp khác mà nói chứ nói với tôi cũng đâu có giải quyết được gì.

Ngày 17 tháng 6: Thật khó chịu! Thiệu Vân, em đừng làm phiền tôi nữa được không? Tại sao mọi người không ức hϊếp người khác mà cứ ức hϊếp em? Chắc chắn vấn đề nằm ở em! Là một học sinh mà lại ra ngoài lêu lổng, nghe nói còn phá thai nữa đúng không? Cũng chỉ có Nhạc Tiểu Cốc thương hại mới đối xử tốt với em ấy mà thôi, loại con gái hư hỏng như này, cứ để mặc nó tự sinh tự diệt đi, tôi không thèm quan tâm nữa!

Nam Kha chỉ đọc vài câu đã nổi giận: “Mẹ kiếp, loại người như này cũng xứng làm giáo viên sao?”

“Nghề giáo là một tấm gương sáng để mọi người noi theo, giáo dục những người khác. Nhưng một số giáo viên lại suy thoái về đạo đức, chỉ biết đến đồng lương chứ không vì lý tưởng của nhân loại, thậm chí còn lạm dụng quyền hạn để hành hạ thể xác học sinh, phổ biến nhất là lăng mạ và sỉ nhục." Giang Ngạn Tuyết tựa vào bàn, khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối, vô cùng u ám: “Không có gì đáng ngạc nhiên khi nhìn thấy những con thú đội lốt người này cả”.

Bàn tay đang cầm quyển sổ của Lâu Độ không khỏi siết chặt lại: “Hình như cậu rất có ác cảm với giáo viên nhỉ?”

Đôi mắt Giang Ngạn Tuyết nheo lại, vẻ mặt lạnh lẽo vừa rồi trong nháy mắt đã dịu đi không ít, như thể mọi thứ chỉ là ảo giác vậy.

“Tôi có sao? Cậu suy nghĩ nhiều rồi, thời gian viết cuối cùng là khi nào?”

Lâu Độ: “Ngày 17 tháng 8”. Lục Vũ tinh ý nhận ra: “Cậu phát hiện ra gì rồi hả?”

Giang Ngạn Tuyết trả lời: “Còn nhớ lời bài hát đó không? Hát bài hát của bạn và ăn luôn thịt của bạn.”

Mấy người đồng loạt gật đầu.

Giang Ngạn Tuyết nhìn về phía Lâu Độ: “Nhà văn lớn, nếu tác phẩm của cậu mà bị sao chép, cậu sẽ cảm thấy như thế nào?”

Lâu Độ cau mày: “Cảm giác như đứa trẻ mà mình vất vả nuôi dưỡng bị người ta bắt ép đi phẫu thuật thẩm mỹ vậy”.

Lâu Độ cảm thấy ghê tởm khi nghĩ tới cảnh đó, anh hiểu ý của Giang Ngạn Tuyết liền thuận thế nói: “Tác giả ví tác phẩm của họ như chính đứa con của mình, các bà mẹ trên thế giới đều gọi con mình là “miếng thịt rơi ra từ cơ thể”."



Ngay khi Lâu Độ nói ra những lời này, ba người còn lại lập tức hiểu ngay, ăn thịt của bạn chính là ăn cắp ý tưởng của bạn.

Vì vậy, câu "hát bài hát của bạn" phía trước chính là câu trả lời, sau đó là ẩn dụ.

Chỉ số thông minh hiếm có của Lục Vũ đã trở lại: “Căn cứ vào tình hình thực tế của Thiệu Vân, cô ấy không có lý do gì để đạo nhạc của Nhạc Tiểu Cốc. Ngược lại là Nhạc Tiểu Cốc, có khi nào cô ta đã sao chép bài hát của ai đó để trở lên nổi tiếng hay không? Đúng rồi, trên hồ sơ của Thiệu Vân không phải cũng có ghi chép sao? Cô ấy viết lời bài hát rất hay, ở giải thi đấu cấp tỉnh còn giành được giải sáng tác gì đó rất lợi hại đúng chứ?”

“Suy luận không tệ." Lâu Độ nói: “Tôi tìm được vài mẩu giấy vụn ở ký túc xá 202, trên đó có những nốt nhạc bị bôi bẩn bởi những vết máu, không thể thấy rõ nữa, tôi vốn tưởng rằng đó là của Nhạc Tiểu Cốc viết”.

Nam Kha sửng sốt, kích động phân tích: “Nói như vậy thì đúng là Nhạc Tiểu Cốc đã ăn cắp bài hát của Thiệu Vân và biến nó trở thành một bản nhạc hit. Sau đó, tất cả các giáo viên và bạn học đều u mê ngôi sao thần tượng Nhạc Tiểu Cốc này, không còn phân biệt được trắng đen phải trái nữa, chỉ trích Thiệu Vân đạo nhạc, gây ra những hành vi bắt nạt, bạo lực học đường với cô ấy. Cuối cùng, Thiệu Vân không chịu nổi nữa mà tự sát, hóa thành lệ quỷ, gϊếŧ chết toàn bộ trường học chỉ trong một đêm, bao gồm cả giáo viên và học sinh để báo thù, còn có chị em “nhựa” Nhạc Tiểu Cốc.”

Đúng lúc đó, tiếng cười của một đứa trẻ từ hành lang xa xa vọng lại.

Giang Ngạn Tuyết bước qua cái xác và vết máu, chạy vọt ra khỏi lớp học tìm kiếm tiếng cười của đứa trẻ đó.

Nam Kha kêu lên: “Anh Giang!”

Lớp học không phải là khu vực an toàn sao?

Không lẽ, chỉ cần bước vào lớp điểm danh là có thể tùy ý đi ra ngoài?

Thấy Lâu Độ đuổi theo, hơn nữa Giang Ngạn Tuyết cũng không thể dễ dàng chết như vậy được, Nam Kha thở phào nhẹ nhõm, ngoảnh đầu lại nhìn, Bạch Tĩnh cũng không thấy đâu nữa.

[Bạn đã sống sót thành công trong 9 giờ, hiện tại còn 5 người chơi. 】

Giang Ngạn Tuyết đuổi tới phòng học số một, đi vào từ cửa trước, đi ra từ cửa sau, cậu nghe thấy tiếng cười của trẻ con ở nơi xa, giọng nói dịu dàng ngọt ngào: “Mau tới đây đi, nếu bắt được tớ, tớ sẽ làm bạn của cậu!”.

Giang Ngạn Tuyết tiến lên vài bước, dưới chân phát ra tiếng kẽo kẹt, cậu nhanh chóng dừng lại, nhấc chân lên nhìn, một vật màu đỏ nằm lẳng lặng trên mặt đất, trông nó giống như chiếc cúc áo hay những đồ vật nhỏ tương tự khác.

Giang Ngạn Tuyết bỏ nó vào trong túi, tiếp tục đuổi theo giọng nói kia.

Tiếng cười lúc xa lúc gần, có lúc ở đằng sau, có khi lại xa tít tắp tận cuối hành lang. Đèn huỳnh quang phía trên phát ra tiếng kêu "lách tách", đong đưa khiến cả dãy hành lang khi sáng khi tối.

Xung quanh yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ có tiếng tim đập của cậu bị khuếch đại đến vô cùng.

Giang Ngạn Tuyết quay đầu nhìn về phía cửa sổ thủy tinh, đương nhiên cậu nhìn thấy gương mặt trắng bệch của mình dưới ánh đèn chớp nháy.

Và phía sau Giang Ngạn Tuyết, một cô gái mặt mày sưng tím đang âm u nhìn cậu!