Chương 30

Quỷ Vương nheo mắt, hiếm khi phản bác, tiếp tục làm theo lời nói của Diệp Thanh Nghiên: "Vậy ngươi muốn thế nào?"

Diệp Thanh Nghiên không ngờ hắn lại dễ nói chuyện như vậy: "Cho nên chúng ta phải tìm Tào Quân Nhiên trước khi lễ hội quỷ diễn ra, nhất định bây giờ hắn với ác quỷ ở cùng một chỗ. Quỷ Vương, người lợi hại như vậy, sao người không cho nhóm tiểu quỷ dưới trướng người đi tìm?"

Cậu là người phàm muốn tìm được ác quỷ ở Trâu Thành còn khó hơn lên trời, nhưng người trước mặt này lại khác.

Bởi vì muốn cầu xin Quỷ Vương giúp đỡ, Diệp Thanh Nghiên không nhịn được tới gần tỏ thái độ rất tốt với Quỷ Vương.

Quỷ Vương cụp mắt xuống, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc này, khôi ngô như vậy, nhan sắc đẹp nhất mà hắn từng thấy, tự nhiên hắn cũng muốn đi tìm ác quỷ, nhưng đối phương lại không biết hắn có cùng mục đích với cậu.

Quỷ Vương dùng đầu ngón tay nhéo cằm, xương ngón tay thon dài hơi dùng lực nhẹ, gần đến mức Diệp Thanh Nghiên có thể cảm nhận được khí lạnh khắp toàn thân, chỉ nghe thấy Quỷ Vương tựa tiếu phi tiếu: "Ngươi nói Bổn Vương có thể dùng thủ hạ của Bổn Vương, vậy Bổn Vương có ưu đãi gì?"

Đôi mắt đen láy của Diệp Thanh Nghiên cử động, cậu mở miệng dỗ dành: "Người, sau này người muốn làm gì cũng được." Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, cậu sẽ rời khỏi thế giới ảo, lúc này Quỷ Vương sẽ luống cuống.

Nghĩ đến tương lai hắn sẽ tức giận thế nào, Diệp Thanh Nghiên không khỏi cong môi cười, lông mày sáng ngời khiến người ta mê mẩn nhưng cũng khiến người ta ghét bỏ cậu.

Nụ cười trên khóe môi Quỷ Vương càng sâu hơn: "Nhớ kỹ những lời ngươi nói."

Quỷ Vương chiêu mộ tất cả các tiểu quỷ giúp cậu tìm ra tung tích của Tào Quân Nhiên.

Về phần ác quỷ, vô ảnh đi lung tung không dấu vết, hơn nữa ác quỷ rất mạnh nên rất dễ dàng che giấu hành tung. Nhưng Tào Quân Nhiên là người phàm, hắn đi đến bất cứ nơi nào cũng đều lưu lại dấu vết, nhóm tiểu quỷ cũng dễ dàng truy tìm.

Chỉ còn hơn hai giờ nữa là đến lễ hội quỷ, Diệp Thanh Nghiên và Quỷ Vương cần tìm thấy Tào Quân Nhiên trước đó.

Nếu không, một khi lễ hội quỷ đến, sức mạnh của ác quỷ sẽ tăng lên rất nhiều, đối với Diệp Thanh Nghiên mà nói đây không phải chuyện tốt.

Chẳng mấy chốc, nhóm tiểu quỷ đã tiết lộ nơi cuối cùng mà Tào Quân Nhiên đã ở cách đây nửa giờ.

Trên xe ngựa hướng về Vọng Giang Lầu, Diệp Thanh Nghiên không nhịn được nhìn Quỷ Vương bên cạnh: "Không phải Tào Quân Nhiên chưa từng vào trong đó sao? Làm sao hắn có thể thường lui đến nơi đó?"

Quỷ Vương nhìn cậu: "Hắn không đi, nhưng có người đi."

Diệp Thanh Nghiên bị hắn nhắc nhở, lập tức nghĩ tới một người: "Lang quân nhà họ Trịnh?" Hiện tại Tôn Thị Nữ là vị hôn thê, cũng chính Tôn Thị Nữ và Cao Chuẩn là người đã gài bẫy Tào Quân Nhiên.

Cậu vốn tưởng rằng Cao Chuẩn đã bị bắt, những người này cũng sẽ bị cầm tù, chẳng lẽ… Tào Quân Nhiên bắt bọn họ trước rồi?

Diệp Thanh Nghiên âm thầm hét lên: "Có phải nhà họ Tôn không cần đi? Có phải Tôn Thị Nữ cũng bị bắt?"

Quỷ Vương dạ.

Diệp Thanh Nghiên: "Vậy sao chúng ta còn phải đi Vọng Giang Lầu?" Lần cuối cùng nhìn thấy Tào Quân Nhiên cách đây nửa giờ, có lẽ bây giờ hắn không có ở đó nữa.

Quỷ Vương chậm rãi nói: "Không hẳn là đúng, nhưng không có lựa chọn nào khác."

Diệp Thanh Nghiên đau đầu xoa xoa lông mày, cậu đồng ý với lời nói của Quỷ Vương, tung tích lúc sau của Tào Quân Nhiên có thể đã bị ác quỷ che giấu, Trâu Thành lớn như vậy, bọn họ không có lựa chọn nào khác, thay vì như ruồi bọ chui đầu vô tìm kiếm, không bằng đi đến Vọng Giang Lầu còn hơn.

Nửa giờ sau, Diệp Thanh Nghiên dẫn theo hai tên thị vệ mặc thường phục đến Vọng Giang Lầu, vừa bước vào không nói gì, lập tức lấy ra một bức chân dung của Tào Quân Nhiên: "Người này đã đến đây một giờ trước, hắn ở chỗ các người làm gì? Cuối cùng có rời đi không?"

Tú bà đảo mắt định nói gì đó thì người thị vệ nhanh chóng rút con dao ra đặt nó lên cổ bà ta.

Cùng lúc đó, một lệnh bài được đưa ra, đó là đại nội thị vệ.

Tú bà lập tức run lên, cung kính mời ba người Diệp Thanh Nghiên và một quỷ lên lầu trên: "Thật ra ta đã gặp qua vị công tử này, lúc ấy hắn che kín mặt, nói là bạn của Trịnh công tử, đã hẹn với Trịnh công tử từ lâu, ta sai người đưa hắn đến chỗ của Trịnh công tử, nhưng không lâu sau, bên trong phát ra tiếng hét chói tai, khi người của ta đi ngang qua thì phát hiện có người nằm trên đất, vị công tử kia cùng với Trịnh công tử đều không thấy đâu. Chuyện này thực sự không liên quan gì đến Vọng Giang Lầu của chúng ta, vị này, chúng ta thực sự vô tội…"

Diệp Thanh Nghiên chậm rãi giơ ngón tay lên nhìn mặt bàn: "Phải không? Che kín như vậy, sao ngươi biết hắn trông thế nào?"

"Này…." Tú bà chột dạ chuyển tầm mắt, lùi sau một bước.

Hai tên thị vệ lập tức bao vây chặn đường bà ta.