Chương 32

Tào Quân Nhiên cầm dao găm, bao quanh là sương mù đen, từng bước một đi về phía Tôn Thị Nữ: "Ta đối với ngươi tốt như vậy… Vì cái gì lại muốn hại ta! Vì cái gì?! Ngươi không muốn gả cho ta, ngươi có thể từ hôn… Vì cái gì, vì cái gì lại muốn hủy hoại ta…"

Hai chân của hắn lộ ra hình vòng cung kỳ lạ, ngay cả cánh tay cầm dao găm cũng bị phế đi do trọng hình ở trong tù mà hắn phải nhận.

Nếu không có quỷ lực của ác quỷ hỗ trợ, hắn căn bản không có cách nào đứng dậy.

Diệp Thanh Nghiên có thể hiểu được sự hận thù và oán hận của hắn, nhưng nếu Tào Quân Nhiên thực sự gϊếŧ Trịnh công tử và Tôn Thị Nữ, như vậy điều chờ đợi hắn chính là quỷ và người hợp nhất, và hắn sẽ không bao giờ quay trở lại được.

Diệp Thanh Nghiên: "Tào Quân Nhiên, ngươi thật sự muốn trở thành loại người mà ngươi từng ghét nhất sao?"

Tào Quân Nhiên nghe thấy giọng nói của Diệp Thanh Nghiên, hắn muốn quay đầu lại nhưng cái cổ răng rắc vang lên, ác quỷ vẫn như cũ khống chế hắn, mê hoặc bên tai hắn: "Đừng quay đầu lại, hắn đang cứu hai người này, bọn họ là kẻ thù của ngươi, không phải sao? Người cứu bọn họ đều là một!"

"Đúng vậy, họ là một… là một…" Tào Quân Nhiên lẩm bẩm một mình rồi tiếp tục bước đi về phía Tôn Thị Nữ.

Hắn nhìn Tôn Thị Nữ, nhìn tới mức người phụ nữ này sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, đây chính là người mà hắn hằng mong ước kết hôn, nhưng kết quả thì sao? Cô ta hủy hoại hắn, hủy con người của hắn, tiền đồ của hắn, mọi thứ về hắn.

Hắn trở thành phế nhân, không thể vào triều làm quan, cuộc đời hắn vì cô ta mà trở nên hỗn loạn.

Tôn Thị Nữ hét lên: "Đừng tới đây! Đừng tới đây! Ta sai rồi, cầu xin ngươi tha cho ta... Aaaa, cứu mạng!"

Diệp Thanh Nghiên tiến lên một bước, lập tức một màn sương mù đen bao phủ ngăn cậu và hai tên thị vệ.

Diệp Thanh Nghiên lập tức ném ra một cái bùa trừ quỷ, quỷ khí nhất thời tản ra, nhưng trong tay cậu không có nhiều bùa trừ quỷ lắm, về sau còn phải đối phó với ác quỷ, phải tiết kiệm thôi.

Cậu nghĩ, tại sao ác quỷ lại không sợ Quỷ Vương? Mà vẫn thể hiện như vậy?

Kết quả vừa quay lại thì phát hiện Quỷ Vương đã mất tích.

Diệp Thanh Nghiên: "…"

Cậu phát hiện có gì đó không đúng, lần trước cũng giống vậy, lúc cậu đối mặt với ác quỷ, Quỷ Vương liền biến mất không thấy đâu, sau đó mới xuất hiện. Lúc đó cậu chỉ nghĩ Quỷ Vương không đuổi kịp, nhưng một lần như vậy, còn lần này cũng như vậy?

Ngay cả quỷ lực mà Quỷ Vương có được cũng chưa bao giờ thi triển, tên nhãi này… không thể là ảo ảnh, căn bản không có quỷ lực?

Nằm trăm năm, nằm đến phế rồi?

Nhưng lúc này cậu cũng không quan tâm Quỷ Vương có quỷ lực hay không, cậu kiên trì ngăn cản Tào Quân Nhiên tiến về phía trước: "Ta đã trả lại sự trong sạch cho ngươi, ngươi lại một lần nữa lao vào thảm họa vĩnh cửu? Những người trước đây gọi ngươi là kẻ gϊếŧ người nhanh như vậy ngươi đã quên? Ở pháp trường ngươi nói ngươi bị oan, nhưng kết quả ra sao? Bây giờ ngươi đang làm cái gì? Có phải muốn tự tát vào mặt mình không?"

Bước chân của Tào Quân Nhiên dừng lại.

Diệp Thanh Nghiên nhìn Trịnh công tử đang hấp hối cũng may là chưa chết, nhưng cũng đã cận kề cái chết: "Chỉ cần ngươi gϊếŧ bọn họ, trong mắt thế nhân ngươi chính là hung thủ, không chỉ là ngươi, mà ngươi sẽ bị hàng ngàn người buộc tội trong trăm năm tới. Ngươi coi trọng lễ nghi, quân tử vì sao phải làm bạn với tiểu nhân? Bọn họ phạm sai lầm, ta có thể tống Cao Chuẩn vào tù, huống chi là họ? Họ hại ngươi, sẽ có người trừng trị họ. Hay là nói ngươi muốn làm điều đó một lần nữa từ nạn nhân thành hung thủ?"

Tào Quân Nhiên chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đỏ rực đáng sợ, nhưng tràn ngập giãy dụa.

Hai mươi năm qua, hắn có tính kiên trì và nhân từ của mình, đối xử tốt với những người xung quanh, chưa bao giờ vượt quá một bước, nhưng kết quả là thế nào?

Không ai tin hắn, ngay cả Tôn Thị Nữ người hắn yêu quý nhất cũng là một trong những thủ phạm của tất cả chuyện này.

Hắn hận hắn oán, nhưng hắn không cam lòng…

Rõ ràng hắn không làm gì sai, hắn không làm gì cả, vậy mà hắn lại trở nên thế này.

Diệp Thanh Nghiên thở dài: "Bỏ dao găm xuống, ngươi còn có rất nhiều sinh mệnh, ngươi mới hai mươi tuổi, cuộc đời của ngươi chỉ mới bắt đầu. Hắn là ác quỷ, trên tay dính đầy máu tươi, ngươi làm sao có thể tin lời hắn nói? Cha mẹ ngươi người thân ngươi biết ngươi bị oan, đã sớm hối hận, bọn họ đã ở trước cửa nhà đợi ngươi trở về. Ngươi không phải hai bàn tay trắng, chỉ cần ngươi nguyện ý quay đầu lại, ngươi vẫn là Tào công tử…"

Diệp Thanh Nghiên thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy âm thanh oán hận giảm xuống bên tai.

"Tào công tử, buông tha cho họ đo, cũng là buông tha cho chính ngươi, bọn họ làm ác đều có nhân quả báo ứng, ngươi cũng không thể vì những người này mà làm bẩn sự lương thiện trong ngươi. Buông tay đi…"

Với ba chữ cuối cùng, con dao găm trong tay Tào Quân Nhiên rơi xuống đất kêu vang, cùng lúc đó hai mắt hắn đỏ hoe chảy ra bao nhiêu nước mắt thống khổ, hắn quỳ trên mặt đất khóc lớn.