Chương 42

Ông ấy đứng đó, nghe âm mưu của bọn họ, máu trong cơ thể chảy ngược, ba mươi năm sau khi nhắc lại chuyện này, ông ấy vẫn nhớ rõ sự lạnh lùng và tàn nhẫn của đối phương khi nhắc đến ông ấy.

Xem ra trong mắt đối phương, ông ấy chỉ là một món đồ chơi có thể tùy ý lừa gạt.

"… Cho nên, Cô tấn công trước để giành lợi thế, đến nay Cô vẫn còn nhớ hắn không thể tin khi hắn bị chính Cô gϊếŧ chết. Nhưng Cô đã hối hận, nếu Cô biết cao nhân đắc đạo kia do Cao đại nhân tìm đến lừa gạt Cô, Cô tình nguyện để hắn đầu thai sớm, không bao giờ cho phép hắn ở lại thế gian." Vốn dĩ ông ấy chỉ muốn tiếp tục làm huynh đệ với hắn ta, nhưng ai biết được… ngược lại lại hại hắn ta.

Hại hắn ta biến thành ác quỷ gϊếŧ người, hại hắn ta… không bao giờ nhập luân hồi được nữa.

Diệp Thanh Nghiên càng ngày càng cau mày, không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ: "Cao đại nhân nói chuyện này cho Vương Thượng? Làm sao ông ta biết được tất cả những chuyện này? Nếu biết, tại sao không báo trước cho Tiên Vương?"

Có lẽ đã qua lâu rồi, Trâu Vương không còn nhớ rõ nữa, lắc đầu nói: "Năm đó chính tai Cô nghe được, Cô hoang mang sợ bị đả kích, sau lại vì mạng sống vì bảo vệ Trâu quốc vì bảo vệ văn võ cả triều nên Cô đành ra tay trước." Thậm chí còn không dám để lộ bất cứ điều gì, vì nếu hắn ta biết sẽ… gϊếŧ ông ấy bằng chính tay hắn ta.

Diệp Thanh Nghiên: "Vương Thượng cảm thấy Bộ tướng quân oán hận cái gì?"

Trâu Vương ngồi đó, chuyện này được ông ấy cất sâu mấy năm nay bây giờ nói ra cảm thấy thoái mái hơn nhiều, kỳ thật trong lòng ông ấy đã có quyết định: "Chắc là hận Cô, rõ ràng là Trâu quốc diệt Tiền triều, cho nên hắn muốn đoạt lại Trâu quốc để báo thù cũng là điều dễ hiểu, tương tự vậy, Cô với tư cách là thái tử của Trâu quốc và là người đứng đầu Trâu quốc, cũng có sứ mệnh. Hắn muốn phục quốc còn Cô muốn bảo vệ đất nước này… Cuối cùng chỉ có thể ngươi chết ta mất mạng. Nỗi oán hận của hắn có lẽ là không thể khôi phục Tiền triều và Cô cũng là kẻ thù của hắn, khiến hắn phải trả giá bằng mạng sống…"

Diệp Thanh Nghiên đau đầu không thôi, cậu không ngờ chuyện này lại khó giải quyết đến vậy, Bộ tướng quân oán hận như vậy, dù sao cũng không thể giao Trâu quốc cho hắn ta? Hay là đưa mạng Trâu Vương cho hắn ta?

Bất kể là hai điểm này, nó không thực tế.

Khi họ đang kể lại những chuyện cũ trong ngự thư phòng, hoàng hậu Cao khoác áo choàng rộng thùng thình đã tiến đến thiên điện bên kia cùng với hai tỳ nữ thân tín của mình.

Bởi vì lo lắng cho thể diện của hoàng hậu Cao, Vương Thượng vẫn chưa nói với dân chúng bên ngoài về mối quan hệ giữa hoàng hậu Cao và Cao Chuẩn, cho nên, hoàng hậu Cao không gặp vấn đề gì khi cầm lệnh bài đi suốt chặng đường.

Hơn nữa thiên điện là nơi cấm kỵ người bình thường không ai dám tới, ngược lại càng khiến hoàng hậu Cao thuận lợi tiếp cận lệnh cấm hơn.

Bà ấy ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm lệnh cấm, nghiến răng nghiến lợi: "Các người muốn hại chết Cao Chuẩn của ta, các người muốn tốt đẹp sao, Bổn cung tuyệt đối sẽ không để các người làm tổn thương con ta… Các người đi chết đi, xuống địa ngục đi…"

Chỉ cần có thể bảo vệ được tính mạng Cao Chuẩn, cho dù có hy sinh những người này cũng không thành vấn đề.

Hai tỳ nữ nghe được câu sau của hoàng hậu Cao thì nhìn nhau, trong lòng không yên, dù sao Vương Thượng cũng đã phân phó không được tháo cái này xuống, bây giờ thì sao?

Nhưng bọn họ tuân theo mệnh lệnh của hoàng hậu, cuối cùng nghĩ nghĩ rồi nhảy lên giải trừ lệnh cấm.

Ngay khi lệnh cấm được dỡ bỏ, một cơn gió lạnh không hiểu sao ập đến trên hành lang vốn trống rỗng, khiến ba người rùng mình.

Hai tỳ nữ không biết bên trong có gì, nhưng hoàng hậu Cao biết bên trong có một ác quỷ, một ác quỷ có thể gϊếŧ người.

Hơn nữa ác quỷ này chuyên môn là muốn tìm Vương Thượng báo thù, chỉ cần ác quỷ báo thù, với sự an nguy của Vương Thượng chắc chắn sẽ khiến cả hoàng cung hỗn loạn, khi đó bà ấy sẽ lợi dụng sự hỗn loạn này giải cứu Cao Chuẩn.

Hầu gia Cao không dám nói cho ai biết việc hoàng hậu Cao rời khỏi mật thất, ông ta tìm kiếm nửa canh giờ mới tìm được cơ chế, đi theo cơ chế rời khỏi hậu cung.

Bên kia, Diệp Thanh Nghiên nghe xong câu nói của Trâu Vương mới cảm thấy đau đầu, tuy rằng đã biết toàn bộ sự thật nhưng lại rất khó xoa dịu nỗi oán hận trong lòng Bộ tướng quân, đúng lúc này, có tiếng gõ ngoài ngự thư phòng, thống lĩnh cận vệ báo cáo bên ngoài: "vương Thượng, đã xảy ra chuyện, hoàng hậu không rõ nguyên nhân trốn khỏi hậu cung, cách đây không lâu người đến bên thiên điện phá bỏ lệnh cấm, bây giờ biến mất không dấu vết."

"Cái gì?" Sắc mặt đám người Trâu Vương thay đổi lớn, đại tổng quản lập tức bước tới mở cửa ngự thư phòng: "Sao lại như vậy?"

Thống lĩnh cận vệ cúi đầu: "Thuộc hạ cũng vừa mới biết được lập tức chạy đến thông báo cho Vương Thượng."