Chương 5

Quỷ Vương cười lạnh: "Ngươi cảm thấy Bổn Vương không có năng lực thanh lý? Để ngươi sống, tựa hồ… cũng không có ích lợi gì."

Diệp Thanh Nghiêm âm thầm chửi rủa, trên mặt cười hì hì: "Vậy Bổn Vương muốn thế nào?"

Mỹ nhân, tiền tài, cậu đều không có, nhưng cậu rất lo lắng.

Không ngờ Quỷ Vương nhìn cậu, bỗng nhiên nở nụ cười đầy ẩn ý,

rõ ràng đối phương đang cười nhưng lại khiến Diệp Thanh Nghiên cảm thấy rùng mình bất an, linh cảm không lành, sau đó đối phương chậm rãi nói: "Ngươi."

Diệp Thanh Nghiên: "!!!" Cậu không nhìn lầm, người này quả thực là một con quỷ muốn cắt đứt tay áo.

"Cái này… Không tốt lắm đâu, có thể đổi cái khác không?"

Quỷ Vương vẫn không dao động: "Không, Bổn Vương chỉ cần ngươi."

Diệp Thanh Nghiên: "…"

Đại khái là trên mặt hắn cảm xúc phức tạp cũng vậy, đột nhiên Quỷ Vương cười nhạo một tiếng: "Ngươi đang nghĩ cái gì?"

Diệp Thanh Nghiên ngước mắt lên: Những gì người nói là những gì ta nghĩ, và điều ta nghĩ là không phải người cũng đang nói vậy sao?

Nhưng ai biết, Quỷ Vương sâu kín lại lên tiếng: "Bổn Vương cho ngươi làm người của Bổn Vương ta, trung thành với ta, còn cơ thể của ngươi… Bổn Vương không có hứng thú."

Cuối cùng Diệp Thanh Nghiên cũng hiểu được đối phương chỉ muốn tìm người hầu, không có ý định làm điều này điều kia với cậu, cậu thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng không nói gì, hắn còn để ý nói những lời mập mờ như vậy?

Nhưng đối mặt với quyền lực, Diệp Thanh Nghiên cúi đầu: "Quỷ Vương, người nói không sai."

Người là lão đại, người có quyết định cuối cùng.

Đạt được thỏa thuận xong, cuối cùng Diệp Thanh Nghiên cũng thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng khi cúi đầu nháy mắt, cậu lại không chú ý tới nguyên bản vô cảm của Quỷ Vương chậm rãi cong khóe môi, lộ ra nụ cười mê người sâu xa.

Nó giống như một nụ cười giống như ẩn nấp trong bóng tối, thành công đem con mồi cắn ở miệng.

Bây giờ đã thuyết phục được Quỷ Vương, Diệp Thanh Nghiên cố gắng tìm cơ hội rời khỏi quỷ cung, kết quả cậu vừa nói xong Quỷ Vương đặc biệt dễ dàng đồng ý.

Diệp Thanh Nghiên: ?? Dù sao cậu vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Nửa giờ sau, Diệp Thanh Nghiên và Quỷ Vương lặng lẽ tránh chúng tiểu quỷ rời khỏi quỷ cung.

Đi bộ được một giờ, Diệp Thanh Nghiên tính toán, còn hai giờ nữa mới đến Trâu Thành, lúc cậu đến ngoại thành không chừng đã là rạng sáng.

Cậu cố chịu đựng, cuối cùng vẫn không nhịn được nói với Quỷ Vương đang bước đi bên cạnh mình: "A… Vương, nói đến đây tôi cũng là người của… người, không phải quỷ có thể dịch chuyển tức thời sao? Người vèo một cái có thể đưa tôi trở về Trâu Thành trong nháy mắt?

Nếu không phải đêm hôm khuya khoắc không có xe ngựa, cậu cảm thấy mình không muốn rời đi dù chỉ một phút.

Quỷ Vương chậm rãi liếc cậu một cái: "Ngươi có ý kiến?"

Diệp Thanh Nghiên nhìn đôi mắt lạnh lùng âm u của hắn, đêm nay cậu sợ đối phương tức giận sẽ gϊếŧ người: "…Không, ý, kiến."

Được rồi, đi thì đi.

Diệp Thanh Nghiên đi bộ về ngoại thành, trước bình minh cậu thay một bộ quần áo đơn giản, về phần quỷ nào đó, chỉ là người ta không nhìn thấy được cơ thể quỷ mà thôi.

Khi trở lại trong thành, ngay lập tức Diệp Thanh Nghiên đi thẳng đến Lý phủ, tung một cước đá văng cánh cửa Lý phủ, cười lạnh tất cả những người trong Lý phủ khi nhìn thấy cậu đều không thể tin được, cậu đóng cửa hếch cằm lạnh lùng nhìn gia chủ nhà họ Lý đang vội vàng chạy tới: "Ngươi không sao là tốt rồi."

Gia chủ nhà họ Lý không bao giờ có thể tưởng tượng được, người này sau khi bị đưa đến quỷ cung làm vật hiến tế lại có thể sống sót trở về: "Ngươi…ngươi là người hay quỷ?"

"Ngươi nói gì?" Diệp Thanh Nghiên từng bước một đi về phía trước, cậu đi đến đâu cũng không ai dám ngăn cản.

Gia chủ nhà họ Lý sợ hãi: "Ngươi, ngươi như thế này, ta cũng chỉ vì bất đắc dĩ không còn cách nào khác, cùng lắm sau này ta sẽ đốt nhiều tiền có giá trị cho ngươi."

Diệp Thanh Nghiên: "Ai quan tâm đến tiền giấy của ngươi? Ta là người!"

Gia chủ nhà họ Lý vừa nghe cậu nói là người lập tức không khỏi run rẩy, nghĩ lại bây giờ là ban ngày, cũng không chính là người chứ? Ông lập tức chào mọi người, đang định tiến tới, lại nhìn thấy đạo sĩ qua đường cách đó không xa đang nhe răng trắng nhìn ông: "Đến lúc lộ diện rồi."

Đây chính là lợi ích mà Diệp Thanh Nghiên đã vất vả giành được trên hành trình của mình, cậu không thể để nó ra ngoài, vì sức mạnh còn dùng để chiến đấu đúng không? Một cuộc chiến sẽ hiệu quả hơn nếu để chính Quỷ Vương đến đe dọa.

Quả nhiên có một con quỷ nào đó xuất hiện mặc dù không hài lòng.

Mặc một bộ hỉ phục màu đỏ tươi, khí chất nghiêm nghị cùng với khuôn mặt trắng xanh đẹp trai đến không tưởng của hắn khiến tất cả mọi người phải khϊếp sợ.

Những người trong nhà họ Lý sợ hãi khi nhìn thấy kẻ lén lút xuất hiện một cách kỳ lạ: "Đây là ai?"

Diệp Thanh Nghiên: "Ngươi nói gì? Đêm qua không phải ngươi đã hiến tế ta cho hắn sao?" Mục đích của cậu là muốn hù dọa gia chủ Lý, tiết lộ danh tính của Quỷ Vương cho ông.

Kết quả câu nói tiếp theo của gia chủ nhà họ Lý khiến Diệp Thanh Nghiên gần như mất đi biểu cảm: "Hắn, hắn, hắn, hắn là phu quân Quỷ Vương của ngươi?"

Diệp Thanh Nghiên: "…" Quỷ Vương thì là Quỷ Vương thôi, có cần thiết phải thêm hai từ cuối không?