Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Chết, Vợ Tôi Đã Nuôi Xác Tôi Từ Thây Ma Thành Quỷ Hạn Hán

Chương 2: Nghịch bất tử

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi hệ thống nhận dạng, Triệu Cửu Đình đã là một thi thể. Người chết không thể chết được nữa.

Nhưng Triệu Cửu Đình cảm thấy chúng ta có thể nghĩ về nó từ một góc độ khác.

Tôi đã chết rồi, Vậy tôi sẽ không bao giờ chết nữa? Làm sao có thể có cái chết thứ hai được? Đây chẳng phải là cuộc sống vĩnh cửu ngược sao?

Đặc biệt khi anh nhìn thấy cột giá trị cuộc sống thì đó là giá trị âm: -1 ( Đã bị khóa và không thể thay đổi)

Đây không phải chỉ là khóa máu thôi sao?

Triệu Cửu Đình cố gắng hết sức suy nghĩ, tự an ủi mình. Nhưng điều này không thay đổi được sự thật, anh đã ra đi rồi! Cơ thể Lạnh ngắt không thể nói hay cử động. Anh bị âm Dương chia cắt với người vợ mới cưới Tô Thanh Mễ. Anh sẽ không thể đi mua sắm, xem phim hay ăn đồ ăn ngon cùng cô ấy...

Tất cả còn lại là nỗi đau và sự tiếc nuối. Là một cái chết thực sự! Triệu Cửu Đình không dám tiếp tục suy nghĩ.

Thật tuyệt vời khi có thể trở thành zombie, ít nhất anh không phải rời bỏ thế giới này và có thể tiếp tục ở bên những người anh yêu thương. Triệu Cửu Đình tràn đầy khát vọng sống sót.

Nhưng bây giờ, anh chỉ là một xác chết, cách xa một zombie.

"Hệ thống, ta làm sao có thể trở thành tăng thi?"

Triệu Cửu Đình không thể liên lạc với vợ, đành phải cầu cứu hệ thống. Theo lời nhắc cấp độ trên bảng hệ thống, hiện tại anh là một xác chết và có thể biến thành zombie ở cấp độ tiếp theo. Zombie sẽ có thể di chuyển.

"Hệ thống này không thể giúp bạn trở thành zombie."

"Hệ thống chỉ cung cấp cho bạn các dịch vụ cộng điểm."

"Hấp thu linh ký có thể thu được điểm thuộc tính. Điểm thuộc tính có thể được sự dụng để cộng điểm cho chính mình."

"Điểm thuộc tính một khi đã dùng xong, sẽ không thể khôi phục."

"Trả lời xong, hệ thống sẽ ngủ."

Triệu Cửu Đình rút ra một ít từ khóa, linh khí.

Vì vậy, đây là lý do tại sao anh có thể nhận được một điểm thuộc tính bằng cách hút giọt máu từ vợ mình. Vì điểm thuộc tính có thể được sử dụng bởi chính anh...

Triệu Cửu Đình nghĩ tới điều gì, lại nhìn giá trị tuổi thọ của mình -1. Nếu anh thêm một điểm thuộc tính vào tuổi thọ, giá trị tuổi thọ lớn hơn 0, người chết có thể sống lại được không?

Ý tưởng rất hay, nhưng tuổi thọ đã bị khóa và điểm thuộc tính hoàn toàn không thể cộng thêm. Đây là quy luật của thế giới, con người sau khi chết không thể sống lại! Anh chị có thể thử các thuộc tính khác.

Hiện tại chỉ có hai loại chính trên bảng thuộc tính: Xác chết và linh hồn. Linh hồn không còn có thể được phân loại. Nhưng xác chết bao gồm sáu loại phụ:

Da, cơ, xương, máu, não, nội tạng.

Và sáu bộ phận cơ thể này có thể được chia nhỏ hơn nữa, cái nhỏ nhất có thể mỏng như sợi tóc, chiếc răng, móng tay...

Thật chi tiết!

Triệu Cửu Đình không khỏi than thở, có quá nhiều lựa chọn, anh không thể lựa chọn được.

"Thêm một chút vào tâm hồn."

Cũng may linh hồn không thể phân chia nên Triệu Cửu Đình quyết định lựa chọn linh hồn. Không phải vì khó lựa chọn mà anh từ bỏ việc cộng điểm vào xác chết. Nhưng linh hồn Triệu Cửu Đình lúc này rất yếu, giống như ngọn nến trước gió.

Sau khi cộng điểm, linh hồn trở lên mạnh mẽ hơn. Nếu linh hồn trước đây là một giọt nước thì bây giờ là hai giọt nước.

Cảm nhận được linh hồn của mình trưởng thành, Triệu Cửu Đình muốn có càng nhiều điểm thuộc tính. Ngón tay mảnh khảnh của vợ trong miệng anh lại rỉ máu.

[Hấp thụ một giọt tinh huyết, điểm thuộc tính +1]

Cho đến khi ngón tay ngừng chảy máu, Triệu Cửu Đình mới có được tổng cộng 5 thuộc tính. Tất cả đều được thêm vào linh hồn.

...

"Cửu Đình, em cảm thấy giữa chúng ta có một mối liên kết chặt chẽ hơn."

Những ngón tay mảnh khảnh không còn có thể ép ra được một chút máu nào, tái nhợt và lạnh lẽo. Lúc này, Tô Thanh Mễ mới rút ngón tay ra khỏi miệng Triệu Cửu Đình, hoàn thành việc nhận dạng đẫm máu.

Ưu điểm của việc này là cô có thể cảm nhận được trạng thái của xác chết và giành quyền kiểm soát nó. Mặc dù chưa thể di chuyển xác chết, nhưng với tiến độ nuôi xác, sẽ có một ngày...

Vì vậy, cần phải cho thi thể ăn máu trước và ký hợp đồng chủ-tớ, để sau này thi thể không bị mất kiểm soát. Ngay sau đó, Tô Thanh Mễ mặc quần áo cho Triệu Cửu Đình, đỡ anh dậy khỏi giường, sẵn sàng đi ra ngoài.

"Cửu Đình, thuật nuôi ti thể cần có ba điều kiện thiết yếu."

"Đầu tiên là bùa, em đã đính một lá bùa và đọc thần chú cho anh, nó có thể bảo vệ linh hồn còn sót lại, đồng thời bảo vệ cơ thể không sinh ra tà khí, ngăn chặn nó bị ác quỷ xâm chiếm."

"Thứ hai là thổ địa, người sinh ra có năng lượng của đất, thi thể không thể thối rữa, người sống ở nhà âm, xác sống ở nhà âm, em sẽ chọn nhà âm cho anh, hãy trì hoãn sự phân hủy của xác chết.

Triệu Cửu Đình vừa mới bị ác linh gϊếŧ chết chưa tới nửa giờ, thân thể vẫn còn mềm nhũn. Đây là thời điểm tốt để đưa anh đến nơi chôn cất thích hợp. Nếu trì hoãn một thời gian, cơ thể sẽ cứng và khó cử động.

Tô Thanh Mễ vòng tay phải qua eo Triệu Cửu Đình, dùng tay trái mở cửa. Trước cửa có một cái sân nhỏ, những chiếc đèn l*иg được trang trí và mặt đất phủ đầy màu đỏ, thể hiện niềm vui của đám cưới ban ngày.

"Ngoan, đừng khóc!"

Đôi mắt Tô Thanh Mễ đỏ lên, cô bình tĩnh lại. Khi bước ra khỏi sân thì trời đã tối. Đây là thôn Cứu Lý, cũng là quê hương của Triệu Cửu Đình.

Dù không có người thân nhưng Triệu Cửu Đình vẫn chọn kết hôn ở quê. Anh chỉ muốn vợ về thăm quê hương nhưng không ngờ rằng một linh hồn tà ác đã xuất hiện trong làng và hãm hại anh.

"Cửu Đình, đã hơn 9 giờ rồi, không ở nhà với vợ mà sao lại chạy ra ngoài?"

Dưới gốc cây bồ kết già trước cửa, mấy ông già đang nói chuyện dưới ánh đèn đường. Nhìn Triệu Cửu Đình và cô dâu bước ra khỏi phòng tân hôn, Ánh mắt của các lão già đều bị thu hút.

Thật là một cô gái xinh đẹp!

Ngay cả trong bóng tối, khuôn mặt và dáng người của cô cũng không thể che giấu được. Bởi vì Tô Thanh Mễ Triệu Cửu Đình. Đầu anh nghiêng nửa, tựa vào vai Tô Thanh Mễ, không đáp một lời.

"Cửu Đình, sao ngươi không hào phóng như cô dâu? Nhìn thấy chúng ta còn ngượng ngùng."

Các lão nhân đều là trưởng lão của Triệu Cửu Đình, rất mong nhận được phản hồi. Nhưng làm sao người chết có thể nói được.

"Cửu Đình say và choáng váng. Cháu đưa anh ấy ra ngoài đi dạo cho tỉnh táo." Tô Thanh Mễ cười gượng trả lời.

"Thì ra là vậy, khả năng uống rượu của Cửu Đình quả thực không tốt."

"Muốn đi dạo thì đi theo con đường phía Nam. cách đó chưa đầy một dặm là chợ thị trấn. Ở đó có vũ công, về đêm rất náo nhiệt."

"Đừng đi về phía Bắc, phía Bắc đầy rẫy những ngôi nhà cổ không có người ở, lại có nhiều nghĩa trang."

"Con mương ở thôn phía Bắc xa xôi khiến nhiều người bị ngập. nửa tháng trước có người đi xe máy rơi vào đó."

Người già rất quen thuộc với môi trường địa lý xung quanh làng, đặc biệt là những nơi ô uế.

Khi họ nói chuyện, những người già trở nên thích thú và bắt đầu kể những câu chuyện ma quái đã xảy ra ở 8 ngôi làng trong vòng 10 dặm vài thập kỷ qua.

Tô Thanh Mễ không có hứng thú nghe nữa, liền vòng tay ôm lấy Triệu Cửu Đình, kéo lê thân thể anh về phía Bắc.

"Giới trẻ ngày nay thật cứng rắn."

Nhìn thấy bóng lưng của Tô Thanh Mễ Triệu Đình Cửu đi về hướng Bắc, các cụ già đều im lặng. Họ luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng họ không thể chỉ ra được.

"Sao tôi thấy hơi lạnh nhỉ?"

"Ừ, trời lạnh quá."

"Không, dự báo thời tiết nói dạo này trời sẽ rất nóng."
« Chương TrướcChương Tiếp »