Chương 6.2: Thiếu gia, anh phải liếʍ ngực cho em

Không những chạy bộ cả buổi sáng, còn phải tập đứng, chống đẩy rồi hành quân.

Không có cả thời gian để thở.

Không dễ dàng gì mới kết thúc, là khi tới giờ ăn trưa, toàn đội giải tán, Trần Độc Độc nghe được hai chữ “giải tán” thì cả người sụp đổ ngã xuống bãi cỏ, nằm thẳng cẳng ở đó.

Cô nằm đấy, Thẩm Cảnh Lễ đi tới bên cạnh cô, mở một chai nước uống thể thao, đưa tới bên miệng cô: “Há miệng ra.”

Trần Độc Độc đã mệt đến mức không cử động nổi ngón tay, chỉ có thể há miệng để anh đổ nước vào cho mình.

Thẩm Canh Lễ cẩn thận giúp cô uống nước, Trần Độc Độc uống xong thì đỡ hơn rất nhiều.

Cô nhấp vài ngụm rồi lại mở miệng: "Thêm chút nữa."

Thẩm Canh Lễ lại rót cho cô thêm vài ngụm nữa.

Cô uống đủ rồi, bổ sung lại năng lượng thì thở dài nói: “Mắt nhìn đội tập quân sự của tôi kém y như mắt nhìn đàn ông.”

Thẩm Cảnh Lễ: "..."

Thẩm Canh Lễ vốn đang rất dịu dàng rót nước cho cô uống, nghe xong lời này liền đổi sang chai nước khoáng, trực tiếp tạt lên mặt Trần Độc Độc.

Trần Độc Độc: "..."



Thẩm Canh Lễ đứng dậy rời đi, Trần Độc Độc suýt chết đuối trên đất liền, cô đứng dậy lau mặt sạch sẽ, chuẩn bị đi đến căn tin trường ăn cơm.

Kết quả là nhà ăn hết cơm.

Đồ cô muốn ăn đều hết sạch.

Cô mới đến muộn có nửa tiếng mà đồ ăn đã hết.

Nhà ăn mà cũng có thể hết đồ ăn.

Đây là phải có bao nhiêu người tranh giành ăn cơ chứ?

Cô định gọi đồ ăn mang tới.

Dù sao thì đồ ăn ở căn tin này cũng không hề rẻ nên cô định đặt đồ ăn ngoài cũng tầm đó để gọi ship tới.

Nhưng khi nhìn thấy phí giao hàng bảy tệ, cô lại muốn ngất đi cho rồi.

Phí giao hàng bảy tệ, muốn gϊếŧ người à.

Có điều Thẩm Canh Lễ cũng giống như Trần Độc Độc, không có đồ ăn, đặt chung một cửa hàng với cô chắc cũng vấn đề gì đi.

Trần Độc Độc quay lại lớp học tìm anh, quả nhiên anh ở đây.

Anh đang chuẩn bị rời đi, Trần Độ đứng ở cửa hỏi anh: “Thẩm Canh Lễ, đặt đồ không?”

Thẩm Canh Lễ ngẩng đầu lên liếc nhìn cô.

"Không đặt."

Trần Độc Độc: "..."

"Vậy thì anh ăn cái gì? Nhà ăn đã không còn đồ ăn nữa rồi, tôi muốn gọi đồ ăn ngoài, chia bảy tệ giao hàng đi."

Thẩm Canh Lễ vốn định không thèm để ý đến cô, nhưng nhìn thấy mặt cô lại mềm lòng, chỉ đành nhượng bộ.

"Thêm lại Wechat của tôi thì tôi chia."

Trần Độc Độc nghe vậy thì do dự.

Thẩm Canh Lễ: “Bảy tệ phí giao hàng.”

Trần Độc Độc liền đồng ý.

Thẩm Canh Lễ đưa điện thoại ra để cô thêm anh, Trần Độc Độc liền chủ động kết bạn Wechat với anh.

Hỏi anh muốn ăn gì, cùng nhau chọn.

"Sao cũng được, em ăn gì tôi ăn nấy."