Chương 10.2: Chia tay là vì anh ấy bạo lực lạnh

Ngày hôm sau, Trần Độc Độc ăn xong bữa sáng thì đi tìm Thẩm Canh Lễ tập hợp.

Đội hình được tập hợp tạo thành từ các đơn vị lớp, vì vậy cô phải tìm Thẩm Canh Lễ để cùng nhau tập hợp.

Không ngờ lớp hôm nay lại chất đầy người.

Cô thậm chí còn nghi ngờ bản thân đi nhầm lớp.

Dù sao thì lớp cô cũng chỉ có hai người, vậy mà hôm nay trước cửa lớp lại chật kín người.

Trần Độc Độc cẩn thận nhìn lại ngoài cửa hai lần, quả nhiên là lớp của cô, nhưng ở trong có rất nhiều người khiến cô tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra.

Cô không nhìn thấy bên trong, chỉ có thể nhảy lên nhìn, tận dụng cơ hội hỏi: "Bạn học, các cậu đang nhìn gì vậy?"

"Ngắm soái ca, cậu không biết à? Lớp này có một anh chàng cực kỳ đẹp trai, vậy nên bọn mình tới đây xem, đúng là rất đẹp trai. Người chị em, cậu có muốn ngắm không? Nếu muốn thì mau xếp hàng đi."

Trần Độc Độc không cần nghĩ cũng biết anh chàng đẹp trai đó là ai.

Thẩm Canh Lễ nhìn đám đông càng ngày càng đến gần.

Anh lấy điện thoại di động ra, cảnh báo bọn họ: “Còn lại gần xin WeChat của tôi, tôi sẽ báo cảnh sát, mấy người thế này gọi là quấy rối.”

Trần Độc Độc thấy anh mất bình tĩnh, bị dọa sợ vội vàng chạy tới.

Nếu để người này tiếp tục phát điên thì danh tiếng trong trường của anh sẽ nát mất.

Sẽ nói nhân phẩm của anh không tốt.

Trần Độc Độc bước vào nói: "Xin lỗi các bạn học, anh ấy đã kết hôn rồi."

Nghe vậy, mọi người đều chết sững, chỉ có thể rời đi.

Không ngờ đẹp trai trẻ tuổi như vậy lại kết hôn rồi.

Lời nói của cô coi như có hiệu quả, chỉ một câu đã khiến mọi người giải tán.

Cô tìm một chỗ rồi ngồi xuống, nhìn sắc mặt không vui của Thẩm Canh Lễ.

Thẩm Canh Lễ sưng mặt hỏi cô: “Tôi kết hôn lúc nào?”

Trần Độc Độc không nói nên lời: “Giữa hai cái là nói anh gay với đã kết hôn, tôi chọn vế sau. Nếu tôi mà nói anh là gay thích đàn ông, ngày mai sẽ có một nhóm nam sinh đến tìm anh. Xã hội này vô cùng phức tạp.”

Thẩm Canh Lễ tức tới mức đưa tay nhéo má cô: “Sau này tôi mà không cưới được vợ thì sẽ tính sổ với em.”

Trần Độc Độc tức giận cắn tay anh, suốt ngày nhéo mặt cô, tưởng rằng cô không dám phản kháng chắc.

Trước đây là do cha cô làm việc cho nhà anh, cô sợ cha mất việc nên mới luôn sợ anh.

Sau này cha cô nghỉ hưu rồi, bây giờ ông đang làm ruộng ở quê, sống cuộc sống tự do tự tại, không còn làm việc cho Thẩm gia nên cô không sợ anh nữa.

Cô cắn anh một cái, đáp trả: “Anh yên tâm, không có tôi thì anh cũng không lấy được vợ đâu. Tính tình anh xấu như vậy, ai mà thèm lấy.”

Thẩm Canh Lễ dùng tay bịt miệng cô lại: “Không nghe, bình luận ác ý.”

Trần Độc Độc: "..."

Trần Độc Độc bị anh bịt miệng, nhìn chằm chằm thân dưới của anh.

Sau đó, cô lắc đầu.

Thẩm Canh Lễ thấy cô nhìn chằm chằm đũng quần sau đó lắc đầu, thắc mắc hỏi: “Sao em lại lắc đầu?”

Trần Độc Độc thở dài: "Bỏ đi bỏ đi."

Thẩm Canh Lễ: “Bỏ đi cái gì?”