Chương 13.1: Tôi có thể làm em lêи đỉиɦ, em có làm với tôi không?

Hai người đi vào.

Hai người đến khá muộn.

Bên trong đã có rất nhiều người rồi.

Trong câu lạc bộ quần vợt có nhiều người như vậy, Trần Độc Độc tìm một chỗ ngồi xuống, cô vừa ngồi xuống, Thẩm Canh Lễ liền ngồi ngay bên cạnh cô, vốn đã chen chúc, anh còn chen thêm vào nữa.

Cô im lặng: “Ở đây không còn chỗ, anh dồn tôi vào rồi.”

Thẩm Canh Lễ nhìn thoáng qua, đích thật là chen chúc.

Bàn tay của anh đặt trên chân phải của mình: “Vậy em ngồi lên đùi tôi nhé?”

Trần Độc Độc: “...Chúng ta cứ chen chúc vậy đi.”

Cũng may là bạn cùng lớp ở bên kia nhìn thấy hai người phải chen chúc nhau nên chủ động nhường chỗ.

Cô vừa ngồi xuống, trưởng câu lạc bộ liền tới, chào hỏi Thẩm Canh Lễ, ngồi xổm xuống hỏi anh: “Anh là bạn học Thẩm Canh Lễ đúng không?”

Thẩm Canh Lễ nghe thanh âm ngẩng đầu nhìn anh ta.

“Thì sao?”

“Không, tôi thấy sơ yếu lý lịch của anh rất xuất sắc nên muốn đến thỉnh giáo anh một chút, chiều mai chúng ta có hoạt động câu lạc bộ, anh có thể chơi một ván với tôi trên sân tennis không?”

Thẩm Canh Lễ từ chối một cách đơn giản và dứt khoát.

“Không thể.”

Trưởng câu lạc bộ: “…”

Trần Độc Độc nhìn biểu tình của nhóm trưởng thay đổi, cách đối nhân xử thế của Thẩm Canh Lễ quả thực không ổn.

Cô giải vây cho Thẩm Canh Lễ: “Nhóm trưởng, tôi đánh với anh được không? Sơ yếu lý lịch của tôi cũng ưu tú, tôi đã giành được giải thưởng.”

Nhóm trưởng thở dài một tiếng: “Trần Độc Độc, đúng không? Bạn học Trần, cúp Miêu Miêu của tiểu học cũng không phải là thành tích gì lớn.”

Trần Độc Độc: “…”

Trần Độc Độc tức giận muốn đánh người, theo bản năng dùng dùng cùi chỏ thúc vào Thẩm Canh Lễ một chút, “Đánh anh ta đánh anh ta.”

Thẩm Canh Lễ bị cô chọc vào, trực tiếp đồng ý: “Được.”

Anh đồng ý khiến cho Trần Độc Độc và nhóm trưởng đều hoảng sợ.

Vì Trần Độc Độc ở cùng anh đã lâu, theo bản năng khi bị bắt nạt liền lắc tay anh.

Không ngờ anh lại đồng ý.

Nhóm trưởng cực kỳ kích động, chỉ cần anh đồng ý là được.

Hẹn ngày mai sẽ chơi trên sân tennis.

Nhóm trưởng đi rồi, Trần Độc Độc ngượng ngùng sờ sờ mặt mình.

Cô xoa mặt, nhìn Thẩm Canh Lễ giải thích, “Vừa rồi tôi không phải cố ý, tôi chỉ… trong tiềm thức… sao anh lại đồng ý?”

“Tôi là giáo viên quần vợt của em, anh ta cười nhạo em đoạt giải thiếu nhi cúp Miêu Miêu chính là cười nhạo trình độ của tôi kém cỏi, hơi quá đáng.”

Trần Độc Độc nghe thế liền vui vẻ: “Đúng vậy, anh cũng cảm thấy anh ta quá đáng đúng không?”

Thẩm Canh Lễ: “Ừm, là trình độ của em không tốt, không phải trình độ của tôi không giỏi.”

Trần Độc Độc: “…”

Trần Độc Độc không muốn để ý tới anh.

Cái miệng này, thật sự là xứng đáng không có bạn bè mà.

Trần Độc Độc dịch sang bên cạnh, cảm thấy có chút xấu hổ khi ngồi cạnh Thẩm Canh Lễ.

Cô vừa đi qua, một người bạn cùng lớp tốt bụng đã đưa cho cô một ly cocktail.

Cô chưa bao giờ uống rượu.

Chỉ cần cố gắng nhấp một ngụm.

Nhận ly và nói lời cảm ơn.