Chương 13.3: Tôi có thể làm em lêи đỉиɦ, em có làm với tôi không?

Cô thật sự đang khóc, liên tục thút thít, khi cô khóc nấc lên, ánh mắt mọi người đều hướng về phía bọn họ.

“Tại sao cô ấy khóc thế?”

Thẩm Canh Lễ sợ nếu cô tiếp tục nói, hai người sẽ tiết lộ bí mật cá nhân.

Anh vội vàng ôm eo cô rời đi.

Hai người rời đi, ra khỏi cửa, Trần Độc Độc thay đổi tư thế, leo lên phía sau lưng anh để anh cõng.

Thẩm Canh Lễ ngồi xổm xuống, cô nhào tới.

Thẩm Canh Lễ cõng cô trên lưng.

“Trần Độc Độc, em muốn đi đâu?”

Trần Độc thì thầm vào tai anh: “Tôi sẽ thuê phòng với cậu chủ Thẩm.”

Nghe nói như vậy, Thẩm Canh Lễ đỏ mặt: “Tại sao?”

“Tôi muốn mắng anh ta, kỹ thuật kém thì đừng ra ngoài để khỏi bị mất mặt.”

Thẩm Canh Lễ bây giờ có ý muốn ném cô ra đường.

Nghĩ đến điều gì đó, Thẩm Canh Lễ nghiêng đầu nhìn cô nói: “Trần Độc Độc, hiện tại tôi…rất lợi hại. ”

Trần Độc Độc nghe nói như vậy mở mắt ra, nhìn anh, đột nhiên nở nụ cười: “Anh cứ khoác lác đi.”

Thẩm Canh Lễ: “…”

Thẩm Canh Lễ nhìn trái phải, cách đó không xa có một khách sạn năm sao.

Anh cõng cô qua đó.

Anh đưa chứng minh thư cho quầy lễ tân và thuê một phòng tổng thống.

Anh đặt Trần Độc Độc xuống, cầm lấy chiếc túi nhỏ của cô, từ trong đó lấy ra chứng minh thư của cô.

Đưa chứng minh thư cho quầy lễ tân.

Anh thanh toán và quầy lễ tân đưa thẻ phòng cho anh.

Nhưng Trần Độc Độc uống say, lễ tân có chút lo lắng.

Hỏi Trần Độc Độc một câu: “Thưa cô, cô có tự nguyện không?”

Trần Độc Độc nghe nói như vậy, nghiêm túc gật đầu: “Tôi tự nguyện, chị gái nhỏ chị không cần sợ, tôi sẽ xuống ngay thôi, cho dù anh ta vào rồi tôi cũng chẳng mất sợi tóc nào đâu.”

Lễ tân: “…”

Thẩm Canh Lễ che miệng cô, kéo cô lên lầu.

Anh chưa bao giờ biết rằng Trần Độc Độc lại có ý kiến

mạnh mẽ như vậy đối với anh!

Mỗi lần làm chuyện đó trước đây, anh đều hỏi rõ ràng cô có cảm thấy thoải mái không, có sướиɠ không!

Lần nào cô cũng trả lời sướиɠ, thoải mái!

Kêu cũng kêu rồi!

Kết quả là, cô ấy giả vờ!

Cô không thấy thoải mái chút nào, lại còn có ý kiến

lớn như vậy.



Thẩm Canh Lễ bế Trần Độc Độc lên phòng, đi vào đóng cửa lại, ném cô lên giường.

Trần Độc Độc mở mắt ra, Thẩm Canh Lễ kéo chân cô, kéo cô đến trước mặt anh.

Tức giận đánh vào mông cô.

“Trần Độc Độc, nếu không phải tôi tự mình xem phim, cũng không biết em đang dạy loạn cái gì đó.”

“Tôi không biết hoàn toàn là lỗi của em.”

Trần Độc Độc bị anh tét mông một cái, lại khóc: “Đánh tôi, anh lại đánh tôi.”

Thẩm Canh Lễ lấy điện thoại ra và quay video Trần Độc Độc.

Anh hỏi cô: “Khi em làʍ t̠ìиɦ với tôi, em không lêи đỉиɦ?”

Trần Độc Độc mở mắt, ngừng khóc, gật đầu.

“Em muốn trải nghiệm cảm giác lêи đỉиɦ không?”

Trần Độc Độc đỏ mặt nhìn anh, lại gật đầu.

Thẩm Canh Lễ đã ghi lại tất cả.

“Vậy tôi có thể làm cho em lêи đỉиɦ, em có muốn làm với tôi không? Tự nguyện không?”

Trần Độc Độc lúc này đang nằm xuống, nghiêng người nhìn anh, rất ngoan ngoãn lại gật đầu.