Chương 2.3: Đã từng quan hệ bao giờ chưa?

Trần Độc Độc biết đó là con trai ông chủ của cha mình, là gia đình tốt trả lương cho cha.

Vì vậy cô ngoan ngoãn chào Thẩm Canh Lễ.

"Xin chào thiếu gia."

Thẩm Canh Lễ phớt lờ cô, đi thẳng xuống cầu thang.

Cha cô nhắc nhở: “Tính tình thiếu gia không tốt, cậu ấy được nuông chiều quen rồi, sau này con cố gắng tránh xa cậu ấy ra.”

……

Tính tình Trần Độc Độc rất tốt, ở trong thôn từ nhỏ đã hòa thuận, nổi tiếng trong làng.

Không những có thể bắt gà trêu chó, còn có thể xuống nước bắt cá, tính cách sôi nổi hoạt bát, ở dưới quê có thể đi chơi khắp nơi.

Ở nhà họ Thẩm, Trần Độc Độc liền không thể nhịn được, thường xuyên nhân lúc không có người giúp việc lén lút chơi đùa một mình.

Có lần cô lẻn ra ngoài chơi, lại nhìn thấy Thẩm Canh Lễ bị mẹ mắng: “Đúng là phế vật.”

Sau khi mắng xong, mẹ anh bỏ đi, mà quả bóng trong tay cô không cẩm thận rơi xuống, vô tình lăn tới chân Thẩm Canh Lễ.

Thẩm Canh Lễ liền phát hiện ra cô.

Trần Độc Độc hoảng hốt chạy tới nhặt bóng của mình lên nhưng lại không may chạm vào tay Thẩm Canh Lễ.

Thẩm Canh Lễ mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng, tức giận đẩy cô ra: "Bẩn chết đi được, đừng chạm vào tôi."

Cô bị đẩy ngã ra đất, sợ hãi nhìn Thẩm Canh Lễ.

Thẩm Canh Lễ nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô, hỏi cô: “Cậu sợ tôi à?”

Trần Độc Độc gật đầu.

Thẩm Canh Lễ đưa tay về phía cô: “Đưa quả bóng cho tôi.”

Trần Độc Độc đưa cho anh.

Thẩm Canh Lễ chán ghét cầm lấy, sau đó ném nó đi nơi khác.

“Nhặt lại về đây.”

Trần Độc Độc liền đi nhặt mang về.

Sau đó Thẩm Canh Lễ lại ném đi.

Anh giống như huấn luyện một con chó, bắt cô nhanh chóng nhặt về.

Cô nhặt tới nhặt lui mấy lần nhưng Thẩm Canh Lễ vẫn không hết tức giận, cuối cùng quả bóng trúng vào cô.

Cho đến khi cô bật khóc, không biết là do đau hay là do hoảng sợ, anh mới vui vẻ.

……

Trần Độc Độc nhớ lại lúc còn nhỏ, tức giận đóng tủ quần áo lại mắng: "Mù rồi, mắt mù rồi."

Mắt cô mù rồi nên cấp ba mới đi thích Thẩm Canh Lễ.

Cô thu dọn đồ đạc sau đó ba người bạn cùng phòng còn lại cũng đều đến.

Ba người họ gặp nhau ở dưới lầu nên cùng đi lên.

Khi nhìn thấy Trần Độc Độc, cả ba liền vội vàng giới thiệu bản thân.

Một người là bản địa còn hai người kia là từ nơi khác tới, ở xa nhất phía nam và xa nhất phía bắc.

Trần Độc Độc đến từ vùng sông nước Giang Nam, khi cô nói chuyện, các bạn cùng phòng đều rất thích.

Ngữ khí uyển chuyển, giọng nói lại nhẹ nhàng, lúc nói chuyện đặc biệt ngọt ngào.

Mọi người cất gọn đồ đạc của mình xong, tự giới thiệu bản thân và chuyên ngành học của mình.

Ba người còn lại đều học cùng một ngành nên mới gặp nhau dưới lầu.

Chỉ có một mình Trần Độc Độc, là bởi vì chuyên ngành của cô chỉ có cô là nữ sinh nên mới được phân tới ký túc xá này.

Những người khác đều là học viện ngoại ngữ, chỉ có Trần Độc Độc nói bản thân học chuyên ngành trùng tu di tích văn hóa, mấy người còn lại nghe xong đều rất ngạc nhiên.